Bá Chủ Là Tôi

Có lẽ do đã lâu chưa gặp được Tạ Trì, Gia Quả tỏ ra vô cùng thân thiết với anh, Tạ Trì vuốt ve Gia Quả đang nằm bên cạnh cứ như không nhìn thấy Kim Mê trở về.

 

… Sao có thể như vậy, rõ ràng vừa rồi Gia Quả đã chạy ra đón cô, sao anh có thể không nhận ra được chứ!

 

Chắc chắn là anh đang cố ý phớt lờ cô!

 

Nghĩ như vậy, Kim Mê không khỏi lạnh lùng cười, lúc nói chuyện cũng không được thân thiện cho lắm: “Sao anh lại trở về rồi?”

 

Lúc này, Tạ Trì mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, vẻ mặt thản nhiên: “Đây là nhà của tôi, tôi trở về nhà của mình thì có vấn đề gì sao?”

 

Kim Mê hiểu ra: “Ồ, ý của anh là muốn đuổi tôi đi đấy à?”

 

“…” Tạ Trì không biết tại sao cô lại có thể đưa ra kết luận như vậy, bàn tay đang vuốt ve con ch.ó của anh dừng lại một chút: “Tôi không có ý đó.”

 

“Không sao, cho dù anh có ý đó thì tôi cũng sẽ không ở lại đây đâu.” Lúc mới rời bệnh viện, Kim Mê vẫn hơi lo lắng rằng nếu cô và Tạ Trì ly hôn thì cô không thể không dọn về nhà họ Mạnh, nhưng bây giờ cô đã lấy lại biệt thự Kim Hải, còn để dành cho bản thân một căn phòng riêng: “Cũng không phải là tôi không có chỗ ở.”

 

“Gâu gâu.” Gia Quả thấy cô lên lầu, ở phía sau sủa hai tiếng để gọi cô, giống như nó muốn giữ cô ở lại.

 

Kim Mê không quay đầu lại, nó lại quay về phía Tạ Trì rồi tiếp tục sủa lên, nhưng Tạ Trì vẫn ngồi trên sô pha, không có ý định đuổi theo.

 

“Gâu!” Gia Quả trực tiếp giơ chân lên, đẩy Tạ Trì.

 

Quản gia đứng bên cạnh thấy vậy, lập tức trong lòng tràn đầy cảm xúc.

 

Ngay cả một con ch.ó mà cũng biết cách làm người hơn cậu chủ. 

 

Sau khi Kim Mê lên lầu, cô cũng không xuống dưới nữa, mà nhờ dì Chu mang đồ ăn lên phòng cho cô. Trong lòng dì Chu rất sốt ruột, rõ ràng buổi tối cậu chủ không ăn cơm, cố tình chờ mợ chủ trở về, nhưng tại sao hai người họ vừa gặp mặt thì đã cãi nhau rồi?

 

Tục ngữ nói rằng tiểu biệt thắng tân hôn, thế nhưng sao đến lượt bọn họ lại không hề linh nghiệm chút nào vậy?

 

Bà nội Tạ Trì cũng không khỏi lo lắng cho tình hình của hai người bọn họ, còn nhờ quản gia gọi điện thoại qua để dò hỏi.

 

Đáng tiếc tin tức hỏi được cũng chẳng phải tin tốt lành gì.

 

“Nghe quản gia Hứa nói thì có vẻ cậu chủ Tạ Trì và cô Mạnh ở với nhau không vui vẻ mấy, cô Mạnh còn nói muốn chuyển ra ngoài.”

 

Những lời này lập tức khiến bà cụ im lặng, bà cho rằng Tạ Trì vội vàng trở về như vậy, là bởi vì muốn hàn gắn mối quan hệ giữa hai người, nhưng không ngờ lại là kết quả này.

 

“Xem ra vẫn phải để tôi tìm cách giải quyết mới được.” Đứa cháu trai này của bà làm ăn kinh doanh rất tốt, tuy nhiên, về chuyện tình cảm nam nữ thì anh lại không có chút kinh nghiệm nào. 

 

Lúc trước, nếu không phải ông nội của anh và ông cụ nhà họ Mạnh đã quyết định liên hôn từ trước, thì có khi đến bây giờ anh vẫn còn chưa có vợ. 

 

Nói chung vẫn phải để bà ra tay. 

 

Ngày hôm sau, Kim Mê đã khởi hành đi đến phim trường từ sáng sớm, nên không gặp Tạ Trì. Hôm nay trùng hợp có một đội cảnh sát đến trường học để giảng giải tuyên truyền về chống lừa đảo, nghe nói ở đây có đoàn làm phim đang quay nên thuận tiện ghé qua đoàn làm phim rồi tuyên truyền một chút kiến thức chống lừa đảo.

 

Người cảnh sát đến tuyên truyền vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, cho nên đã thu hút không ít các bạn học sinh đến chụp ảnh, Kim Mê thấy giọng nói của anh ấy rất quen, mãi đến khi có người gọi anh ấy là đội trưởng Thẩm thì Kim Mê mới nhớ ra.

 

Hình như đây là người cảnh sát đã nói chuyện với Tạ Trì ở trong phòng vào ngày hôm đó.

 

Hôm nay Thẩm Xác tới đây, cũng là bởi vì sếp đã giao nhiệm vụ này cho anh ấy, vừa giảng giải tuyên truyền xong, đang chuẩn bị rời đi thì bị một người phụ nữ gọi lại: “Cảnh sát Thẩm, làm phiền một chút.”

 

Thẩm Xác quay đầu lại, nhận ra đây là Mạnh Xán Nhiên - một nữ minh tinh.

 

“Cô Mạnh, cô có chuyện gì muốn hỏi ý kiến tôi về vấn đề lừa đảo này à?”

 

Kim Mê gật đầu, nói với anh ấy: “Quả thật tôi đang có một số vấn đề muốn thảo luận cùng anh, nhưng nơi này không được tiện cho lắm, tôi có thể xin phương thức liên lạc với anh không?”

 

eyJpdiI6ImpcL2N2R3ZnWk9OU01rc3JObDJJMkpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImU5czFNSmNrWTFtVGo2d090cnJ6VzhrdkgxcFpINTJRenJHcmhxdGxDVDlMajNmXC9RNVAyOTJsVUNNamNvTkdRdXBqbVNPY3F3SFRTUCtjT3B1Rit6UGxjMUNjd29lMXk0dE9qVnViQ1VHRkl5N0lXcGRQVFdyUkI0K1M4QU9kRVFZb3ljQ1hGbnFoazlTdUkrYTVsYnR2YVJLT1FlMnBvWVRFTHFYTFpCWDlkN1hueWd5a3NFcjNhRXNnXC9JYk5WYzEyTlh5UnZVMGZLM1wvV3lBcTNyQjY2V09zMmR2MXVIUGtnOWVjZ09xT0VIVVhOUm9cL3BSN0Q2WEtXOHJNbVNBRldncW9jNlRWVjFHTGZoOENMTjVcL2pwSG9pMjB2RVFGRDlRQmtWSmJYYVdubzYzOWJ4QXowTjJlWjFsVG1uSElpR0pham5rQkJNWWNiaXAxYU9EWVwvNjB0Smg1NmJYYXJ2RjhPR20zdktKdXllS21pXC95WWV1R25XS01JMGY2NzUwVm9nN3NcL2JnbEw3Tk45UWkyNndycW5JVmhKZHV4VEY4OHlZT0d3S3FiWTNEQ3p1amJCZVVVVldlMzRrUHdjN1V4YzZYZUdOZHBOMmhBODVNeWpmTWtVUXB5Y2Qybk15T3hoeVZlTU9YWEpXWTIwRjlTNVhRbjlobHhPa3ZTNEs0YTM5WkRBWURWdHA3dEIya3Z1TE9jS2ZzN3VZbzRTamdBS1JVRFFBWThtdUxwSXlaeFN1d1d2Vmt2UlwvSG9BYzRodkdVdXFXdmxCaTVoV3Vzd0lDZm5obm1YTFdpeUlpS1lVeFBmSkQ1UGZCNGE1ZGZsVjlQaVdoRWtHaE1wMG1yZnZ0SjNKVzVydE11ZjlSTXB1ZXFvdjQyNkJKK0pKcTh2N0t1T1dmbVJ6ekhXallNQ1wvcDZ4dVwvNEwwczdvTkQwRXRoVWcrKzdvblN6clhDQWdoOGZHOGNjV2Nsb29IRUJaNER2d0NnOExJb2kxTHhqK0xlOTdwbUcxWVwvRlAxQ2x5S0FTenFRc0hOdGl5dEtWUFZ6VnNiWVhKTG82cmVoV04xXC9SVHY2aGpOYVIxVzZYd0Y0S0tFV0YzanhZSVhuempKQlR5ZlhUNnVnb0Raa1wvN0J3Q0RPYVwvSVVBbFFvb1VyUHdsSVBhNGIweTgzNU41WEdrVjZPbmNvU0EwbHNGc1I5R3JMTkl3XC9sXC85aG5MWlh2SVM0TU0zOVJjTmdlSUo5SnFzYzRaNkk4PSIsIm1hYyI6IjRiZjEzMDY5MTYyNGRiYWNjNTU2ZTBiNzYyODUwOGE0ODM3MzQ0YTEzYjUxZGM1NWQ2MjIxZGM2N2VjZGI5ZGMifQ==
eyJpdiI6IkJhWE5cLzJHZ3NBVzhSZUtKWlNYcU13PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRNXC9jMk1YQTMzRURBOVFhQjIwZU9jVmtLcENUN2hsSmJTY2RHZXRCa1dpSXVoUU4wdlNmbWRkOFNtZDV5V01PZ3BwYW1PTmxRblAydHlOc1k5MEFpZz09IiwibWFjIjoiZjBjN2Y5MTIyYWY5NGQ3ZmNlM2M0YzViNjNmMjc2ZjY3NzA0MzQ3NzAyZDRmN2JjMDQzMjkwMTcxMWY0OWY3ZSJ9

Nói xong, anh ấy nghiêng đầu, muốn gọi một nữ cảnh sát đi cùng mình, Kim Mê ngắt lời anh ấy và nói: “Vấn đề của tôi chỉ có cảnh sát Thẩm mới có thể giúp được thôi, anh yên tâm, tôi thật sự chỉ muốn hỏi một số vấn đề, tuyệt đối sẽ không làm phiền anh đâu.”

Ads
';
Advertisement