Chính Kim Mê cũng hơi chột dạ nhưng việc cấp bách lúc này là trấn an cậu bạn nhỏ, không thể để cậu bé òa khóc: “Nào, lau nước mắt đi nhé.”
Cô lấy khăn giấy lau nước mắt cho Hứa Gia Thượng. Cậu bạn nhỏ nhìn cô, vui vẻ nở nụ cười: “Con cảm ơn mẹ ạ.”
“… Không có gì.”
Tạ Trì mím môi, khẽ thở hắt ra một hơi rồi hỏi quản gia bên cạnh: “Chú đã thu xếp phòng cho thằng bé chưa?”
“Đã thu xếp xong rồi, bà chủ cũng đã đưa mấy món đồ thường dùng của cậu bé đến đây.”
“Thế thì tốt. Tối nay thằng bé ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, tôi đã chuẩn bị bữa ăn trước cho cậu bé nhưng cậu bé nói phải chờ vợ chồng cậu chủ về để cùng nhau ăn cơm.”
Tạ Trì nhìn thoáng qua cậu bé nhỏ nhắn ngồi trên sofa, sau đó nói với quản gia và dì Chu: “Vậy thì chúng ta ăn cơm thôi.”
Kim Mê cũng chưa ăn tối, cô lên lầu thay một bộ quần áo rồi xuống lầu ăn cơm.
Nếu không có đứa bé này thì hôm nay cô cũng sẽ như hôm qua, kêu dì Chu bưng đồ ăn lên lầu cho mình là được. Chẳng qua lúc nãy khi cô lên lầu, Thượng Thượng còn nói với cô rằng cậu bé sẽ chờ cô cùng ăn cơm, cho nên Kim Mê không dám ăn riêng như mọi khi.
Khi cô vào phòng ăn, quả nhiên Hứa Gia Thượng và Tạ Trì đã ngồi ngay ngắn trước bàn chờ mình, đồ ăn trước mặt vẫn chưa đụng vào miếng nào.
Thấy Kim Mê đến đây, Gia Quả lập tức chạy lại gần dụi đầu vào chân cô, Hứa Gia Thượng cũng vui vẻ reo lên: “Mẹ!”
“…” Kim Mê không ngờ mình chỉ mới hai mươi ba tuổi mà đã làm mẹ, không cần chịu đau đớn khi sinh nở, hơn nữa thằng con đã “bùm” một phát lớn đến năm tuổi, có thể tự đi mua xì dầu được rồi.
“Nếu mẹ đã đến rồi thì chúng ta ăn cơm thôi.” Tạ Trì cầm đũa gắp đồ ăn cho Hứa Gia Thượng trước.
Kim Mê hơi kinh ngạc ngồi vào ghế. Người lúc nãy còn lạnh lùng nói họ không phải là ba mẹ của Thượng Thượng, bây giờ lại tự xưng ba mẹ rất thuận miệng.
Tạ Trì giả vờ như không thấy ánh mắt kinh ngạc của cô. Lúc nãy anh kêu Thượng Thượng ăn cơm trước nhưng cậu bé cứ khăng khăng đòi chờ mẹ xuống lầu mới chịu ăn. Giờ này trời đã tối lắm rồi, họ là người lớn nên ăn cơm trễ chút không sao nhưng đối với trẻ con mà nói, chắc chắn cậu bé đã rất đói bụng.
Quả thật Hứa Gia Thượng rất đói bụng, sau khi cả nhà đã ngồi vào bàn ăn đông đủ, cậu bé cũng bắt đầu tập trung ăn cơm.
Kim Mê từng thấy bọn trẻ con có thể quậy phá cỡ nào. Trước kia cô chỉ về nhà vào dịp tết Âm lịch, gặp phải mấy đứa con nít quỷ nhà họ hàng mà cũng bị chúng quậy phá đến mức chịu không nổi, nếu mỗi ngày đều phải đối mặt với một đứa bé như vậy thì rất khó để không bị suy nhược thần kinh.
Nhưng biểu hiện của Hứa Gia Thượng lại chín chắn hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều, hơn nữa chắc là vì những gì đã trải qua nên cậu bé rất sợ mình sẽ bị “ba mẹ” vứt bỏ, cho nên cậu bé biểu hiện rất ngoan ngoãn, như thể chỉ muốn lấy lòng “ba mẹ”.
Rõ ràng Kim Mê đã từng ước gì đám con nít khắp thế gian này đều có thể trở nên thông minh, hiểu chuyện, ngoan ngoãn biết điều, song khi nhìn Hứa Gia Thượng trước mắt mình, bỗng dưng cô lại cảm thấy đau lòng vì sự ngoan ngoãn của cậu bé.
Ngày xưa cô cũng từng gặp một đứa trẻ giống vậy, đó là Tạ Trì hồi còn nhỏ, dù bị ngã trầy da cũng vẫn cắn răng không rên một tiếng.
“Con đừng cắm đầu ăn mỗi cơm thế, ăn thêm nhiều đồ ăn một chút.” Kim Mê cầm đũa gắp mấy con tôm bóc vỏ bỏ vào bát cơm của cậu bé: “Đây là món tôm mà ngày thường mẹ thích ăn nhất, Thượng Thượng cũng ăn thử xem.”
“Con cảm ơn mẹ ạ!”
“Không có gì đâu, rau xanh cũng phải ăn một ít nhé, không được kén ăn đâu đấy.”
“Dạ vâng mẹ.”
Có thể thấy được Hứa Gia Thượng không thích ăn rau xanh cho lắm nhưng vì Kim Mê tự tay gắp cho mình, cậu bé vẫn bỏ vào miệng nhai mấy cái.
Tạ Trì ngồi bên cạnh nhìn cô, trong lòng hơi cạn lời. Không hổ là diễn viên, mới đó mà nhập vai làm mẹ cực kỳ nhanh chóng.
Hứa Gia Thượng còn nhỏ nên ăn không nhiều, bình thường chỉ cần ăn một bát cơm là đủ no rồi nhưng hôm nay, không biết cậu bé thật sự rất đói hay là vì đồ ăn ở nhà quá ngon nên cậu bé ăn hết hai bát mới buông đũa.
Sau bữa cơm, Hứa Gia Thượng chơi với Gia Quả một lát. Ông bà ngoại của cậu bé không nuôi thú cưng nên khi nhìn thấy chú chó lớn có bộ lông trắng muốt này, cậu bé cực kỳ tò mò và thích thú. Lông của Gia Quả vừa bồng bềnh vừa mềm mại, trắng phau như bông bưởi, xúc cảm lúc vuốt ve cực kỳ tuyệt vời, chẳng mấy chốc cậu bé đã say mê vuốt lông chó không kiềm chế được.
Thấy đã đến giờ đi ngủ, Tạ Trì bèn bế Hứa Gia Thượng từ trên sàn nhà lên: “Được rồi, ngày mai hẵng chơi tiếp, hôm nay con phải đi ngủ trước đã.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất