Bá Chủ Là Tôi

Kim Mê biết ngay, trên thế giới này vẫn còn những tạp chí có con mắt tinh tường: “Đây là tạp chí nào thế?”

 

Triệu Nghệ Nam nói: “[Duyệt Tú].”

 

“Ồ! Đây được xem là tiêu chuẩn cho tạp chí thời trang trong nước, doanh số bán ra hàng năm vẫn luôn đứng đầu!” Kim Mê đã quá quen thuộc với tạp chí [Duyệt Tú], cô đã được mời xuất hiện trên trang bìa của tạp chí này rất nhiều lần, kể cả những ấn bản ở nước ngoài. Bởi vì lúc ấy [Duyệt Tú] cũng có sức ảnh hưởng nhất định trên thị trường quốc tế, cho nên công ty của cô còn muốn lấy đây làm bàn đạp để hoàn toàn mở rộng mức độ nổi tiếng của cô ra nước ngoài.

 

Tuy nhiên, kế hoạch này còn chưa kịp thực hiện thì cuộc đời của cô đã đột ngột chấm dứt.

 

Triệu Nghệ Nam nghe cô nói xong thì im lặng một lúc lâu, sau đó mới hỏi cô: “Đã bao lâu cô không quan tâm đến tạp chí thời trang rồi thế?”

 

“… Hả?” Kim Mê không biết tại sao cô ấy lại hỏi như vậy, nếu tính theo thời gian của cô thì ngày cô xảy ra chuyện, cô vẫn còn đọc tạp chí thời trang, nhưng nếu tính thời gian theo cách nói của Triệu Nghệ Nam thì hẳn là cô đã không đọc tạp chí thời trang được 20 năm rồi.

 

“Ừm… Đã được một thời gian.” Cô trả lời một cách mơ hồ.

 

Dường như có tiếng thở dài của Triệu Nghệ Nam ở đầu bên kia điện thoại: “Nếu Duyệt Tú vẫn là Duyệt Tú của lúc trước thì cô cho rằng sẽ đến lượt cô xuất hiện trên trang bìa của tạp chí nhà họ à?”

 

Kim Mê: “…”

 

Sao lại không đến lượt cô! Ở độ tuổi kia của cô, cô chính là nữ nghệ sĩ xuất hiện nhiều nhất trên trang bìa tạp chí của Duyệt Tú!

 

“20 năm trước, quả thật [Duyệt Tú] chính là tạp chí thời trang hàng đầu, nhưng mấy năm nay, do tái cơ cấu công ty và một số vấn đề trong kinh doanh, [Duyệt Tú] đã bị tập đoàn Kinh Thị vứt bỏ, nhân viên ban biên tập cũng bị cắt giảm rất nhiều lần, chỉ còn kém một bước nữa là ngừng xuất bản mãi mãi.”

 

Kim Mê: “…”

 

Sao lại như thế!

 

Duyệt Tú đã từng là tạp chí thời trang hàng đầu, là cành cao khiến nhiều người không thể với tới, thế nhưng bây giờ lại lưu lạc đến nông nỗi thế này rồi ư?!

 

“Vậy tổng biên tập Lý có còn làm việc ở đó nữa không?” Kim Mê và tổng biên tập tạp chí Lý Hồng có chút quen biết, Lý Hồng lớn hơn cô vài tuổi, là người phụ nữ đi đầu trong các xu hướng. Lần đầu tiên khi Kim Mê nhìn thấy cô ấy đã có cảm giác rằng cô ấy không phải là kiểu người hòa đồng, sau khi tiếp xúc được một thời gian thì mới phát hiện, mặc dù trong công việc, cô ấy vô cùng khó tính và nghiêm khắc, nhưng lúc nói chuyện riêng thì rất dễ tính, ít nhất đối với cô, cô ấy giống như một người chị, đã giúp đỡ cô rất nhiều.

 

Triệu Nghệ Nam nghe được ba chữ ‘tổng biên tập Lý’ từ trong miệng cô thì có chút kinh ngạc: “Cô hoàn toàn không biết gì về tình hình hiện tại của Duyệt Tú, nhưng thật ra lại biết tổng biên tập tạp chí của nhà người ta là Lý Hồng luôn cơ đấy.”

 

“… Ha ha ha, do cô ấy rất nổi tiếng mà.” 

 

“Quả thật cô ấy rất nổi tiếng, nếu không phải bởi vì cô ấy còn kiên trì muốn tiếp tục làm [Duyệt Tú] thì có lẽ ban quản lý cấp cao của tập đoàn đã sớm cho hủy bỏ ban biên tập từ lâu rồi.” Duyệt Tú có thể kéo dài hơi tàn cho đến hôm nay, tất cả là dựa vào sự duy trì của Lý Hồng: “Tập đoàn Kinh Thị đã dự định ngừng cung cấp ngân sách cho [Duyệt Tú], đây cũng là cơ hội cuối cùng của Lý Hồng.”

 

Kim Mê sửng sốt một chút: “Ý chị là gì?”

 

“Ý tôi chính là, Lý Hồng đã đặt tất cả niềm hy vọng vào người cô, nếu doanh số bán ra của tạp chí kỳ này vẫn không đạt yêu cầu, [Duyệt Tú] lập tức sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này.”

 

Kim Mê: “…”

 

Không phải chứ, tại sao áp lực lại dồn hết lên trên người cô thế này?

 

“Tổng biên tập Lý… Coi trọng em đến như vậy sao?” Tuy rằng cô cũng đề cao bản thân, nhưng đời này cô và Lý Hồng vốn chưa từng tiếp xúc với nhau, vậy thì tại sao Lý Hồng lại đặt tất cả niềm hy vọng lên trên người cô cơ chứ!

 

Triệu Nghệ Nam nói: “Tất nhiên không phải vì tin tưởng cô, mà là tin tưởng tôi.”

 

“Hả?”

 

“Tôi đã từng dẫn dắt Kim Mê, bà ấy tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của tôi.”

 

Kim Mê: “…”

 

Vẫn nên trách cô vì đã quá xuất sắc.

 

“Tôi đã hẹn lịch chụp hình xong hết rồi, Thái Vinh sẽ không thể tới đoạt cơ hội lần này, cô có thể yên tâm chụp ảnh.” Triệu Nghệ Nam sắp xếp các công việc tiếp theo một cách có trình tự: “Thời gian quay chụp sẽ kéo dài khoảng từ hai đến ba ngày, tạp chí sẽ được phát hành sau khi bộ phim truyền hình của cô phát sóng.”

 

Kim Mê đã hiểu, Lý Hồng đang đánh cược, đánh cược bộ phim truyền hình của cô sẽ đạt được thành công lớn. Chỉ cần bộ phim truyền hình của cô trở nên nổi tiếng, thì chắc chắn nhân vật nữ chính như cô cũng sẽ nổi tiếng theo, từ đó sẽ dẫn đến thúc đẩy doanh số bán ra của tạp chí.

 

eyJpdiI6InZVS2wrM1R5SkJoK3JQamZIVDFZVWc9PSIsInZhbHVlIjoiMmRMT0hNbkdNRDZUYWJ2cm5GSmlhbkJwYmlQWDhcLzFsZFIwVElxMEQ1eFFRSWcwT1I3SXFQK1FaNU9UXC9QSDNodnl0dm1RRHA0ZVN1MnlpSHJNdmtCXC9BV1BOdDRJcU5sZzhFVjFpUlBhWVozR0JJUTJtRWRVeDJKN0pGOXk1ekUwQVBaT0FMMkZ3Sm14bmtVMVBpek56NXFFZlwvUXUzeWIreFQ4dVBMcDVLVnNpZ0RyU0ZTOTdTOVJ6N2FFV1N2YTlqQWdBZklrYndcL2JHMElMbmdxU2MwN0ZCYVR0WlVYdGtnVHdFNW5ZRU5XUXVsdml1VlBvXC95TVdtMm1jSHN5eCIsIm1hYyI6IjIwY2Y1MzBmNzdiNmEyMGRkMTNiM2JhYmZiNWI5ZmZjNDY2NDI0YzM1Zjg4NTRjY2IzODY0M2EwZGM4Y2VjY2MifQ==
eyJpdiI6Ik9oSFVCVkxTU2ZOcDQ3ZHNcL3F4QU1nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5JclJZMDJseGp3U1wvcVBkWHpGNGlGc3JVc0FyOE5jY2hwWlVQbTFcL2Q3ODVUQnFERVhcLzF3TU1TR0Y0b0s1bUt0SGlwbXNXSUhERXlaUGdqTngyaVBRPT0iLCJtYWMiOiJhYTliZWVmODI3OWZmYTE4NTcwZGM3NjA1ZDg0NmNlYWZhYzE0NzkwZjAxZTQxY2YwYzNmMzA4ZjM2N2FmODM0In0=

“Sáng mai gặp mặt ở phòng làm việc, chúng ta sẽ cùng nhau đến đó.” Triệu Nghệ Nam nói xong thì lập tức cúp điện thoại, Kim Mê đặt điện thoại xuống, cô vẫn còn đắm chìm trong sự hưng phấn.

Ads
';
Advertisement