Bá Chủ Là Tôi

Hai mươi năm trôi qua, phần lớn hộ gia đình đều đổi sang dùng khóa điện tử nhưng mẹ cô không hề đổi cánh cửa này, nó vẫn là cái cửa năm đó.

 

Cô gõ cửa nhà, Phan Tuệ Chân nhanh chóng đi ra mở cửa cho cô.

 

Nhìn thấy mẹ, mũi Kim Mê hơi chua xót. Phan Tuệ Chân nhìn thấy bộ dạng cô như thế thì không khỏi bật cười: "Sao con lớn đến từng này tuổi đầu rồi mà vẫn thích làm nũng vậy?"

 

"... Có thể là bị Gia Quả lây ạ." Kim Mê cho mẹ cô xem ảnh của Gia Quả, Phan Tuệ Chân biết đó là một con Samoyed đáng yêu.

 

Nhưng bà ấy không biết chủ nhân thật sự của chú chó Samoyed này là Tạ Trì.

 

Mạnh Xán Nhiên và Tạ Trì giấu việc kết hôn, Phan Tuệ Chân tất nhiên không biết mà Kim Mê cũng không đề cập đến chuyện đó với bà ấy. Dẫu sao, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

 

Bọn họ ở trong vườn Cẩm Tú, Phan Tuệ Chân vẫn tưởng nơi đó là biệt thự nhà họ Mạnh, Kim Mê cảm thấy sự hiểu lầm này không ảnh hưởng đến tình hình chung, không cần thiết phải giải thích rõ ràng làm gì.

 

Sau khi đi vào trong nhà, Kim Mê không nhịn được nhìn xung quanh một vòng. Do vẫn luôn không có người ở nên đồ dùng gia dụng trong nhà bị phủ một lớp bụi, thế nhưng bày biện và vị trí của chúng không hề thay đổi, giống hệt như cô thiết kế trước đây.

 

Kim Mê đi vào trong phòng ngủ của mình và mở ngăn kéo ở đầu giường ra.

 

Trong ngăn kéo có sẵn một khung ảnh, Kim Mê cầm lấy, nhìn thấy tấm ảnh cũ mà cô đã từng chụp.

 

Tấm ảnh chụp vào sinh nhật năm hai mươi ba tuổi của cô, rõ ràng mới qua không bao lâu nhưng đến lúc nhìn lại lại cảm thấy như cách cả một thế hệ.

 

Khung ảnh đã xuất hiện một số chỗ rỉ sét, ảnh chụp cũng hơi phai màu, dựa theo dòng thời gian tính toán, tấm hình này đã chụp cách đây hai mươi năm.

 

"Trước đây, mỗi lần mẹ đến nơi này đều sẽ ngắm nhìn tấm ảnh này." Phan Tuệ Chân ngồi xuống cạnh cô, bà ấy cầm khung ảnh trong tay con gái lên: "Mẹ sẽ không nhịn được suy nghĩ, con gái mẹ vừa trẻ trung vừa xinh đẹp lại tài giỏi, sao lại gặp phải loại chuyện này?"

 

Kim Mê vươn tay ôm lấy bà ấy, cô không biết sau khi cô gặp nạn, ba mẹ cô đã vượt qua chuyện đó như thế nào. Có lẽ bọn họ ôm ý định chắc chắn phải trả lại sự trong sạch cho cô mới có thể gắng gượng vượt qua khoảng thời gian gian nan nhất cuộc đời đó.

 

Phan Tuệ Chân vỗ về tay cô, bà ấy mỉm cười: "Chẳng phải con muốn tìm bút ghi âm sao? Tìm được chưa?"

 

Kim Mê khom lưng tìm trong ngăn kéo, cô nhớ rõ ràng rằng cô đã để bút ghi âm vào trong đó, sao không tìm thấy?

 

"Có thể nó ở trong ngăn kéo khác." Cô đi vòng đến bên kia giường, kéo ngăn kéo ra, bên trong vẫn không có bút ghi âm.

 

Kim Mê không khỏi nhíu mày, cô quen để bút ghi âm ở vị trí này, không có thể nào nhớ nhầm, chẳng lẽ bị ai đó lấy mất rồi? Cô tìm kĩ càng trong phòng một lần, xác định bút ghi âm không còn ở đây.

 

"Mẹ cũng không tìm thấy." Phan Tuệ Chân cũng giúp cô tìm bút ghi âm, lúc này, hai người đã lật tung căn nhà lên một lần nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng bút ghi âm đâu.

 

"Sao đột nhiên con nghĩ đến việc tìm bút ghi âm? Bên trong có ghi gì quan trọng à?" 

 

Kim Mê không muốn để ba mẹ bị cuốn vào vụ việc này, cô không nói thật với bà ấy: "Cái bút ghi âm kia thường ngày con hay dùng để ghi lại một chút linh cảm. Con từng ghi một giai điệu bên trong, vốn chỉ muốn tìm để nghe thử lại, viết ca khúc mới."

 

Lời này không tính là lừa dối hoàn toàn, thường ngày nếu linh cảm bùng nổ, nghĩ ra giai điệu nào đó rồi thuận miệng ngân nga vài câu, cô cũng dùng bút ghi âm lại.

 

Việc này giống với trường hợp có người nửa đêm ngủ nằm mơ, sau đó bò dậy ghi chép lại giấc mơ của mình, tự cho đó là một tác phẩm lớn kinh điển.

 

Kết quả sáng ngày hôm sau tỉnh táo lại, đọc thử thì thấy tác phẩm cũng chẳng ra làm sao.

 

Sau đó cô nghe lại giai điệu mà mình ngân nga kia cũng cảm thấy không ra ngô ra khoai gì cả.

 

Thế nhưng lý do này thành công lừa được Phan Tuệ Chân, bà ấy không nghi ngờ gì cả, chỉ nói quay về tìm giúp cô, nói không chừng đặt bút ghi âm cùng những thứ đồ khác.

 

Hai người rời khỏi vịnh Chiếu Nguyệt, cùng đến Thiên Hạ Cư ăn trưa rồi ai về nhà nấy.

 

Về sau, Phan Tuệ Chân vẫn không thể giúp cô tìm lại cái bút ghi âm đó, dường như nó thật sự không cánh mà bay.

 

Kim Mê càng thêm chắc chắn chiếc bút ghi âm đó đã ghi lại được bí mật gì.

 

Nhưng hai anh em nhà họ Vương kia sao có thể biết được cô ngày nào cũng mang theo bút ghi âm? 

 

Thời gian vô thức trôi qua, trong thời gian này, Triệu Nghệ Nam vẫn luôn tìm kịch bản mới cho Kim Mê nhưng chưa tìm được kịch bản nào ưng ý.

 

Thậm chí cô ấy cảm thấy nếu tiếp tục để cho Kim Mê nhận việc thì quá lỗ, bởi vì chờ đến khi phim truyền hình tuyên truyền, giá trị con người Kim Mê có lẽ sẽ tăng mạnh.

 

eyJpdiI6IklkTmJZVzRjTVp5WkhJTWNEeUs0VEE9PSIsInZhbHVlIjoiaEp4MXQ1NEY1bFhhMFV3Q1BLWmtuOXNDandoOGF6NDdOVDd3ZXBoQ3JUcmhoRGJrYVBDV1Q1RDdPU0VqalNQWFBaSExIQm5oUHRpUzVuNFc2VTU1VEs5RVZieGwrZ1VXQ1hvMkRsRmxLS25WRXdSSlRGekJlaWpNdit4V0lKM0lMSm13R0l6SGx2SkRTcjAyWEd1c0xFMHVselg2bWR1WktSUXVaYzlHb2Z6Z2VvRnpVcWlUNStzbm5rWGFcLzN1VVZjc2NvbWJsdHFPZTJ5UGJESUN2YkY5T0tcL2dJa3pWbCszbURtZjR4SENyVTdVZmFEeDFFRmk0aHNxNWl3YUJsbEZZd0psUGg0SjIreHk0bzNKWjJtRnlRQmRSRDdjMG5vTDlIMjQ1dUt2S1FYWm5ZeUpWU3pxbEx5WFBjVHN3ODZmZXBqREo3b1ZiVmVvV2dTZzlcL3d6akpQNkNiY0tORXo2d2dxSVdjTzIreTZWcHdNV3dWOUhWQk9vMTV4Q2tFVGRJZ0loNDQ3U1RBMHlsbkZiZFhhR0JRZVwvSG5hUnJBZ2x4bGIyZmZBb29IYlBHYVlVMHgza05xTjZjWlk1V2d2YWVFY0FRZHU4bDNhUFJZM2pmOVRrUU9mU3ZlaFpQdE8yd3FoN1FLck1GbGdYRnppUlJ0c3RqbVYwMmVCN2cyRnZ0YitMVElmZ1wvOHRFSVZnQ21CXC9BPT0iLCJtYWMiOiJhM2JkNjNmM2RiNjE3MGQ5ZDY2ZWZmYzA5ODdjNjBkZmNlYTZkZmRiMDI2MmRmYzkxNDUxNTUwZjI3YmJhODkzIn0=
eyJpdiI6ImZRUTVvajN0czkwK25KZTZoWEZWMlE9PSIsInZhbHVlIjoidUdNM3NEWXNWWjB4eWFhZEtVbWpVdE5FSUtkNlFYYTR4SGJoUVd5RkZqa2ZlNXF4Vjg5REFISUJKb1FVQ25XSHdyWk8rRlZDU2Q4NmI3dm1yVGFsV3c9PSIsIm1hYyI6IjVhYjVjYjhkYWZjOWNmODI1MjJmMDQ5OTZlMTVkYTJhZGE5NjdkZjZjNTMxNGFlNGM4Yjc2NDY4MGE0OTdmYzEifQ==

Trong sự mong đợi của tất cả mọi người, bộ phim truyền hình cuối cùng cũng chính thức có lịch phát sóng.

Ads
';
Advertisement