Trên poster Kim Mê mặc một bộ đồ màu đỏ, lưỡi kiếm sắc bén lóe ánh sáng bạc làm tôn lên mái tóc đen dài bay phấp phới, tạo ra tác động thị giác mạnh mẽ.
Đương nhiên, điều gây ấn tượng nhất vẫn là gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, để lộ ra sát khí của cô. Vai diễn này có sự tương phản quá lớn so với hình tượng sinh viên đại học trong [Nghi phạm cuối cùng], cho dù có là Lý Giai Giai được người xem gọi là chị, sự tàn nhẫn trên người vai diễn này cũng khác hoàn toàn với sự lạnh lùng của Thôi Ly Sầu.
Ánh mắt của Thôi Ly Sầu vừa lạnh lẽo vừa sắc bén, có cảm giác không phù hợp với gương mặt xinh đẹp của cô.
Kim Mê dưới ông kính của Nhậm Đình, không chỉ ẩn chứa những đặc điểm đặc biệt của ông ấy mà còn làm nổi bật vẻ đẹp độc đáo của Kim Mê.
Tinh thần hiệp nghĩa, giang hồ, người đẹp, đây đều là lĩnh vực Nhậm Đình chiếm ưu thế, người trong ngành đều khen thẩm mỹ tuyệt vời của ông ấy, cho nên tất cả mọi người đều cố gắng giành lấy cơ hội được tham gia một bộ phim điện ảnh của ông ấy.
Poster của Kim Mê lần này đã lại một lần nữa chứng minh được Nhậm Đình bảo đao chưa lão.
“Quá! Đẹp!! Để tôi xem còn có ai không làm fan của Mạnh Xán Nhiên!”
“Chị chụp thêm ảnh cổ trang đi! Cổ trang cũng đẹp quá đi mất!!”
“A a a a chị g.i.ế.c em đi, em không phản kháng đâu! Mau lên, cứ dùng thanh đao trên tay chị xiên em đi!”
“Không cần phải thế đâu. [cười chảy nước mắt]”
“Phim điện ảnh nhất định phải xem vào tết âm lịch! Tôi muốn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt vời của chị gái trên màn ảnh rộng!”
Các fan hò hét điên cuồng vì tấm poster mới của cô, có không ít người qua đường cũng bị poster thu hút, đương nhiên không bao giờ thiếu bóng anti-fan, đặc biệt là fans của Phương Tư Vân, giờ nhìn thấy cái này là không chịu nổi.
Độ phổ biến trên mạng càng ngày càng cao, lúc Tạ Trì nhìn thấy nó đã lên no 1 trên hot search.
Mạnh Xán Nhiên trên poster đẹp đến mức khiến người ta hoảng hốt, vẻ đẹp này vừa bắt mắt vừa có tác động rất lớn, lần cuối cùng anh có cảm giác như này là khi nhìn thấy Kim Mê.
Trên chiếc du thuyền đang trở về nước, lần đầu tiên Tạ Trì nhìn thấy Kim Mê.
Thật ra anh vẫn luôn được nghe nói về người này, ba mẹ anh là fans của cô, sau khi biết cô đang ở trên du thuyền, bọn họ còn lén lút đến gặp Kim Mê.
Lúc ấy Kim Mê mặc một bộ váy dài màu vàng kim, đeo kính râm to, che đi một nửa khuôn mặt, nhưng cái này lại không ảnh hưởng đến việc người khác cảm nhận vẻ đẹp của cô.
Ngày hôm đó ánh nắng mặt trời rất đẹp, gió biển ôn hòa, sợi tóc bay phấp phới của cô nhuốm màu vàng mềm mại.
Giống như cánh bướm phủ một lớp phấn vàng, lóe lên một tia sáng yếu ớt dưới ánh nắng chiếu rọi.
Ba mẹ Tạ Trì đứng bên cạnh phân vân xem có nên đến đấy xin chữ ký của cô không, Tạ Trì nhìn Kim Mê đi qua boong tàu vào trong khoang thuyền, dường như lớp ánh sáng màu vàng kia cũng rơi từ trên sợi tóc của cô xuống dưới mặt đất.
Mãi cho đến khi bóng dáng của cô biến mất, ba mẹ anh vẫn chưa quyết định xong.
Lúc Trần Giác bước vào văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Tạ Trì đang ngẩn ngơ nhìn bức ảnh của Mạnh Xán Nhiên, cảm thấy đây là một chuyện rất bình thường.
“Sếp, mười phút nữa anh sẽ có một cuộc họp qua video.” Trần Giác bình tĩnh thản nhiên nhắc nhở anh.
Tạ Trì khóa màn hình điện thoại, trả lời ngắn gọn: “Ừ.”
“Tối mai nhà đài có một lễ trao giải, muốn mời anh đến tham gia.” Tạ Trì chưa bao giờ tham gia mấy sự kiện này, Trần Giác biết bình thường mấy chuyện này anh ấy hoàn toàn không cần hỏi Tạ Trì, mà cứ thế từ chối luôn.
Hôm nay anh ấy đặc biệt hỏi anh câu này là có nguyên nhân.
“Cô Mạnh cũng tham gia, nghe nói có giải thưởng nào đấy sẽ trao cho cô ấy.” Trần Giác rất chú ý đến biểu cảm của Tạ Trì: “Anh có muốn tham gia không?”
“Được sếp.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất