Bá Chủ Là Tôi

Đôi mắt của Tạ Trì giống như có lẫn độc dược, khiến trái tim Kim Mê đập rộn ràng lên khi bị anh nhìn chăm chú như vậy.

 

Cô nhấc tay cầm cốc nước bên cạnh uống một ngụm rồi giả vờ như không hiểu ý của Tạ Trì: “Vậy bây giờ anh thích nhất cái gì? Phi cơ khổng lồ à?”

 

Tạ Trì hơi nhướng mày, không bóc mẽ cô mà lại gắp thêm đồ ăn cho cô: “Ăn nhiều một chút.”

 

Kim Mê: “...”

 

Tạ Trì đúng là sợ cô ăn không đủ no mà.

 

“Anh cũng ăn nhiều vào.” Kim Mê cũng gắp đại thức ăn vào bát cho Tạ Trì cho có qua có lại.

 

Tạ Trì mỉm cười, cô gắp gì anh đều ăn hết: “Hôn nhân không phải là vết nhơ gì cả. Cảm xúc nhất thời của người hâm mộ cũng có dễ hiểu, chỉ cần em cố gắng phát triển tốt hơn nữa thì họ sẽ từ từ chấp nhận.”

 

Dẫu sao anh cũng đang thấy trên mạng có rất nhiều người hâm mộ không chấp nhận được việc cô kết hôn, tất cả đều chỉ trích rằng đàn ông sẽ làm trì hoãn sự nghiệp của cô.

 

Hừ, thật buồn cười.

 

Kim Mê nhìn Tạ Trì ngồi đối diện rồi chớp mắt: “Nghe ý của Tổng giám đốc Tạ thì phải chăng là đang có tài nguyên tốt cho em ư?”

 

Công việc kinh doanh của Tạ Trì gần như không hề dính dáng tới ngành giải trí, nhưng nếu anh muốn bỏ tiền ra để quảng bá cho ai đó thì chỉ mất vài phút.

 

Anh chưa kịp lên tiếng thì Hứa Gia Thượng ngồi cạnh đã tiếp lời: “Mẹ có thể làm người phát ngôn cho mảng trang sức của Hứa Thị, con sẽ nói với ông bà ngoại, chắc chắn họ sẽ đồng ý."

 

Đã hai năm nay Hứa Thị không mời người phát ngôn cho mảng trang sức của mình, lần này tác phẩm của họ đã giành được giải thưởng quốc tế, giá trị của thương hiệu và mức độ nổi tiếng ở nước ngoài đã tăng lên rất nhiều, nhiều người đang để mắt đến vị trí người phát ngôn.

 

Lần trước Mạnh Xán Nhiên đeo món đồ trang sức đầu tiên trên thế giới đã làm dấy lên cuộc thảo luận sôi nổi trên diện rộng và có tin đồn rằng cô sẽ trở thành người phát ngôn cho mảng trang sức của Hứa Thị. Người hâm mộ của đối thủ thì lại cho rằng cô đang la liếm, sử dụng trang sức của Hứa Thị để nâng tầm bản thân lên.

 

Nhưng trong khoảng thời gian này cũng không nên đăng quá nhiều về đồ trang sức của Hứa Thị.

 

Quả nhiên là những người nghĩ người khác sẽ làm đều là những chuyện mà họ đã từng làm.

 

“Cảm ơn Thượng Thượng, nhưng lần trước con giúp mẹ mượn sợi dây chuyền đó mẹ đã rất vui rồi, bây giờ đừng đi làm phiền ông bà ngoại nữa nhé.” Kim Mê sờ đầu Hứa Gia Thượng, cười với cậu bé.

 

Hứa Gia Thượng nói: “Không phiền gì đâu mẹ, dù sao thì cũng có nhiều người dòm ngó vị trí này lắm. Hôm nào ông bà ngoại cũng bị người ta tới làm phiền, chọn mẹ là họ yên lặng ngay.

 

Kim Mê: “...”

 

Không hổ là Hứa Gia Thượng bị bắt làm theo quy củ từ năm năm tuổi, không đưa vào công ty làm thì quả là đáng tiếc.

 

Tạ Trì ngồi cạnh húng hắng một tiếng, không hiểu sao lại nổi lên ham muốn chiến thắng: “Dù không có mảng trang sức của Hứa Thị thì cũng không sao, dưới tập đoàn chúng ta cũng có rất nhiều thương hiệu, anh có thể bảo Trần Giác làm bản danh sách để em chọn. Nếu em muốn đóng phim điện ảnh thì anh có thể đầu tư, em muốn mời đạo diễn với biên kịch nào thì anh cũng có thể mời giúp em.”

 

Kim Mê: “...”

 

Anh nói như thế lại giống như cô không muốn vất vả mà chỉ muốn sung sướng ấy. 

 

“Tại sao lại không có trang sức của Hứa Thị?” Hứa Gia Thượng nghe Tạ Trì nói xong bèn đưa ra ý kiến phản đối: “Ông bà ngoại chắc chắn sẽ đồng ý để mẹ làm người phát ngôn!”

 

“Nào không phải tranh nhau.” Kim Mê gắp đại cho hai ba con mỗi người một miếng để thức ăn chặn miệng họ: “Tự mẹ cũng có thể tìm được việc làm, hai người đừng coi thường mẹ thế chứ.”

 

eyJpdiI6InI4aGhYb3dwdGw1VXFnS1wvbmlBaitnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZaZzZZdnlXT29VanY4UzBtMXlMNUZMeWI5cEtybCtabnBJNTNZNFRcL09aTjhET0J3RVFPdCtSd09RRmtab0YydWFud09RSHJxN2ZrTjV0Rk1WbDJsQWMrd3FuV2t2Q0tBMEJoOXVFRmNmaDBCWlByc3ozU25tUm5lYklydWczT2RRVUV0RUJIVnNucHFmODIxSytRNFV5b1NxbGNpTSt2RkZwUGE4TVBvQ1A1dVU5NmxPZ3Z2Y2RaWjRsSlZseVpQNXNPdGJOUXhoNlpZeVwvWDBSaTVqWXV2QlluUE9oaSs4NTROa2E2R0paRFB0eXFiMm53Z215cnd1K2pWV3hMZlFzK3FRQm9IczBlNWxXRW9QdFM0RllNTFg1T3E4YlBZY0hWeWcyU3puT1JCblZhXC92MlczWTFHbFFaeStIT3Z5IiwibWFjIjoiOTA0ODI5ODllOGZjMTRkNjllZTk5ZWY2NDI5ZmIwZWNkZDRhOTMzNGUzM2I1NDQ0ZDFiOWRiOTEzZWI3NmRmZiJ9
eyJpdiI6IjREbmIyamwyXC9wczlzUnFnS0tmSFJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtqVmMxM3dxTEErZWNjNnVzUGM4b3A1NmYrazN3QUdiODMwcG00YVZ3Q0t1Zmw3RXpYeFM1STc0TkhvZlZ2aHNTbjJ4YTdCY0FJcHNIRUxESk5EcDRnPT0iLCJtYWMiOiJmNmFjZGIwMmNiMjM4NDgwYzkxMDQwYTg2MmVhMGEzYWQ0ODExMzY1MzM3ZDgwNGFkMzVjODJlOTRkMjE1ZjJjIn0=

Tạ Trì nhìn cô một lúc, đôi môi anh hơi cong lên rồi ăn miếng sườn trong bát: “Được, nhưng mà em đừng đọc mấy cái trên mạng nữa, càng đọc lại càng lo lắng thêm đấy, cứ giao cho bộ phận quan hệ công chúng có chuyên môn xử lý. À phải rồi, lát nữa anh sẽ giới thiệu cho em một đội quan hệ công chúng rất giỏi mà anh biết, em xem một chút xem có cần không.”

Ads
';
Advertisement