Chiếc xe Kim Mê đang ngồi dừng lại bên ngoài trung tâm mua sắm, vệ sĩ xuống xe trước cô.
Trong sự kiện dùng thử, chỉ có một cửa của trung tâm mua sắm được mở và có hai người gác cửa ở cửa để xác minh thư mời của khách hàng. Kim Mê bước xuống xe với một bộ áo khoác dài, đeo khẩu trang và kính râm. Bốn vệ sĩ bảo vệ cô ở giữa, người gác cửa mở cửa cho họ mà không kiểm tra thiệp mời.
Lúc đó Tạ Trì đang đứng ở sảnh tầng một, anh nghe thấy có tiếng ồn ào nên quay lại.
Hai tay Kim Mê nhét trong túi áo khoác, cô đang đi từ cửa vào.
Tầng một có rất nhiều người nhận ra cô, ai nấy đều rất kích động, có người còn lấy điện thoại ra lén quay video với chụp ảnh lại.
Vì chưa có hành động nào mang tính công kích nên vệ sĩ cũng không ngăn cản, Tạ Trì đứng yên đó chờ Kim Mê đến gần.
Khi cô bước đến chỗ Tạ Trì, một cô gái ở quầy bên cạnh đã không nhịn được mà hét về phía cô: "Vợ ơi, chị xinh quá đi mất!”
Gương mặt Kim Mê gần như bị che kín nhưng lúc đi qua cùng hàng vệ sĩ như lướt trong gió nhìn rất phong độ nên ai nhìn cũng muốn thét gào.
Kim Mê nhìn sang chỗ cô ấy, cô rút tay ra khỏi túi áo khoác, mỉm cười vẫy tay với cô ấy.
Tạ Trì nắm tay cô kéo về phía thang máy, quay lại nhìn cô gái vừa gọi là vợ Kim Mê.
Cái nhìn đó như muốn nói, đây là vợ tôi chứ không phải vợ cô, đừng có gọi vớ vẩn.
Hai người cùng nhau đi bộ, số lượng vệ sĩ xung quanh tăng lên từ bốn đến tám, đám đông tự động nhường đường cho họ, hàng đợi đông đến mức ngay cả những người không biết họ là ai cũng không thể không giơ điện thoại ra quay lại.
Sau khi vào thang máy, mọi con mắt tò mò đều bị chặn lại. Kim Mê thở phào nhẹ nhõm, cô biết trung tâm mua sắm đang tổ chức sự kiện dùng thử nên mới nghĩ hẳn là không có nhiều người, không ngờ vẫn thu hút rất nhiều người để ý, thậm chí cả nhân viên bán hàng cũng chụp ảnh họ!
Cô liếc nhìn Tạ Trì đang đứng cạnh bèn trêu anh: “Chắc đây là lần đầu tổng giám đốc Tạ bị bao vây như thế nhỉ?”
Mặc dù Tạ Trì có ngoại hình đẹp trai nhưng dù sao thì anh cũng không phải ngôi sao nổi tiếng, không gây chú ý đến mức như vậy, huống hồ bình thường anh cũng rất hiếm khi xuất hiện ở những trường hợp thế này.
Biểu cảm của Tạ Trì lại rất thản nhiên: “Vẫn ổn, nhà hàng chúng ta vào ăn lát nữa không mở bán nên sẽ không có ai tới.”
Ở bên ngoài bị vây quanh thì đành chấp nhận, nhưng lúc ăn cơm anh thực sự không muốn bị quấy rầy chút nào.
Nghĩ tới đó, anh nghiêng đầu nhìn Kim Mê: “Là người nổi tiếng, ngày nào cũng bị chụp ảnh như vậy, em không cảm thấy khó chịu sao?”
“Tất nhiên là có rồi, nhưng ai bảo chúng em làm nghề này chứ?” Kim Mê đã quen với việc đứng dưới ánh đèn flash của máy ảnh từ rất lâu rồi, dù có xuyên qua hai mươi năm sau là Mạnh Xán Nhiên thì vẫn là ngôi sao, có lẽ cuộc sống của cô đã định là cô phải ăn bát cơm này rồi: “Nếu anh thấy phiền thì lát nữa lúc về đừng đi cùng em.”
Hai người họ đi cùng nhau thì thật sự làm mục tiêu quá lớn.
Tạ Trì nói: “Lát nữa xuống thẳng tầng hầm đỗ xe là được, anh lái xe đến đây.”
“À, vậy được.” Kim Mê gật đầu, lúc này cô mới nhận ra tay của hai người vẫn đang nắm chặt lấy nhau.
Tạ Trì thấy cô cúi đầu, ánh mắt cũng rơi vào bàn tay của hai người họ: “Sao vậy?”
“... Không sao.” Kim Mê ngẩng đầu, cố tỏ ra thoải mái rồi ho nhẹ.
Tạ Trì nhếch môi không nói gì, dẫn cô ra khỏi thang máy, ngồi vào nhà hàng rồi mới buông tay cô ra.
Lúc này Kim Mê mới tháo khẩu trang và kính râm ra, nhìn quanh nhà hàng: “Thiết kế đẹp quá, rất phong cách.”
Tạ Trì đã từng đến đây một lần, anh không hứng thú với thiết kế của nhà hàng này đến vậy, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào cô: “Bởi vì hôm nay đến thử đồ ăn nên đầu bếp đã chuẩn bị từ trước, không thể gọi món được.”
Khi đầu bếp đích thân phục vụ các món ăn, các video và ảnh GIF của hai người trong trung tâm thương mại đã tràn ngập tất cả các nền tảng lớn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất