Cứu mạng, tại sao sau khi ngủ say cô lại luôn coi Tạ Trì là nơi an toàn nhất?
"Sao thế, cảm thấy khó chịu ở đâu à?" Thấy sắc mặt cô không được tốt, Tạ Trì giơ tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô: "May mắn là không bị sốt."
"..." Kim Mê ngẩng đầu nhìn anh, cười với anh: "Em quả thực không sốt, là do anh dê thôi."
Tạ Trì sửng sốt, sau đó rũ mắt mỉm cười.
Tâm trạng có vẻ rất vui.
Ồ, hóa ra bị mắng cũng có thể khiến anh vui vẻ như vậy?
Thế thì từ nay về sau cô cứ mắng anh như vậy là được rồi, không cần phải cực khổ như tối hôm qua.
Tạ Trì cười đủ rồi cuối cùng cũng dừng lại nhưng trong ánh mắt khi nhìn về phía cô vẫn còn chút ý cười: "Đêm qua không tính đúng không? Anh đã kiềm chế bản thân lắm rồi."
Kim Mê: "..."
Vậy anh còn muốn thế nào nữa!
Kim Mê ngồi dậy khỏi giường, cầm lấy áo khoác khoác lên người rồi vào phòng tắm đi tắm.
Trước khi đi ngủ Tạ Trì đã tắm cho cô một lần nhưng chỗ nào cô cũng thấy đau nhức nên muốn đi tắm nước nóng một lần nữa.
Lúc đứng trước gương, cô mới nhìn thấy những dấu vết trên cơ thể mình, tất cả đều do Tạ Trì đêm qua để lại.
... Không sao, vừa rồi nhìn thấy trên bả vai anh cũng bị cào trầy không ít chỗ, mình cũng không thiệt.
"Miểu Miểu." Tạ Trì đi tới bên ngoài phòng tắm, đứng ở cửa gõ cửa: "Em không sao chứ?"
Tạ Trì thật sự lo lắng, tuy đêm qua anh đã rất kiềm chế nhưng dù sao sức lực của anh cũng rất lớn, có lúc không khống chế được, có thể sẽ làm cô bị thương.
"Em không sao, em muốn tự mình tắm rửa, anh về phòng anh đi tắm đi."
Tạ Trì không nói gì nhưng Kim Mê lại nghe thấy một tiếng cười trầm thấp.
Kim Mê: "..."
Cô vẫn thích vẻ lạnh lùng của anh hơn.:)
Sau khi Kim Mê tắm rửa xong, lúc đang đứng chọn quần áo trong phòng thay đồ, cô mới nhận ra đã sắp đến giờ ăn trưa.
Bình thường chỉ cần cô ở nhà, Gia Quả nhất định sẽ đến đánh thức cô dậy đúng giờ dẫn nó ra ngoài chạy bộ, sao hôm nay nó lại yên lặng thế?
Kim Mê nghĩ có lẽ cô ngủ quá say nên quản gia đã dắt Gia Quả ra ngoài rồi, cũng không để trong lòng nữa.
Lúc đi đến phòng khách, cô nhìn thấy Tạ Trì đang chơi Gia Quả và Trần Giác đang đứng bên cạnh anh.
"Trợ lý Trần, anh đến từ lúc nào thế?" Kim Mê bước xuống cầu thang, Gia Quả muốn nhào về phía cô nhưng Tạ Trì đã nhanh tay ngăn nó lại, không cho nó được như ý.
"Gâu gâu!" Gia Quả bất mãn quay đầu lại kêu lên phản đối Tạ Trì, Kim Mê đi tới bên cạnh Gia Quả, Tạ Trì buông Gia Quả ra.
Kim Mê vuốt ve trấn an Gia Quả, liếc nhìn Trần Giác, Trần Giác mỉm cười với cô nhưng vẫn không giấu được vẻ lúng túng mà anh ấy đang cố gắng che giấu: "Tôi đến đón tổng giám đốc đi làm."
Kim Mê nhướng mày: "Giờ này anh mới đến đón anh ấy đi làm? Cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi."
Trong nụ cười của Trần Giác còn có gì đó khác: "Cho nên tôi đã đến đây từ sáng sớm."
Kim Mê: "..."
Cô dường như, hình như đã hiểu ra gì đó rồi.
Cho nên Trần Giác đã đợi ở đây cả buổi sáng phải không!!!!
Trong đầu Kim Mê chợt hiện lên một bài thơ... Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều*.
*Hai câu thơ của Bạch Cư Dị trong bài Trường hận ca.
Dịch thơ (Tản Đà):
Đêm xuân vắn vủn có ngần
Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra
... Cô không muốn làm người nữa!!
"Cậu mợ ơi, cơm trưa đã chuẩn bị xong, bây giờ dọn cơm lên không?" Dì Chu đi tới hỏi bọn họ như thường ngày.
Thân thể Kim Mê lại cứng đờ.
Nếu Trần Giác biết thì quản gia và dì Chu chắc chắn cũng đã biết! Cho nên hôm nay mới không để Gia Quả tới làm ồn bọn họ!
Cô phải rời khỏi ngôi nhà này!
Dường như biết cô đang nghĩ gì, Tạ Trì đột nhiên mở miệng nói với cô: "Bình tĩnh đi, chúng ta là vợ chồng hợp pháp."
Kim Mê: "..."
Bởi vì không thể mặt dày như Tạ Trì cho nên cô luôn cảm thấy lạc lõng với thế giới này.
"Trần Giác cũng ở lại đây ăn cơm cùng nhau đi."
"Vâng sếp."
Ba người ngồi vào bàn ăn cơm nhưng còn yên tĩnh hơn cả mọi khi Kim Mê ăn cơm một mình.
Kim Mê cắm đầu cắm cổ ăn, ngay cả ánh mắt cũng không muốn đối diện với hai người bọn họ, Trần Giác không dám tùy tiện mở miệng cho nên vẫn luôn giữ im lặng.
Trước giờ Tạ Trì ăn cơm đều rất im lặng, cũng chỉ lo gắp thức ăn cho Kim Mê, dù sao đây cũng là sở thích duy nhất của anh trên bàn ăn.
"Em no rồi." Kim Mê ăn xong đồ ăn trong bát, đặt bát đũa xuống trước: "Hai người cứ ăn từ từ nhé."
Tạ Trì nhìn cô rời khỏi phòng ăn như đang chạy trốn, lại không nhịn được cười.
Trần Giác: "..."
Anh ấy vẫn thích vị tổng giám đốc lạnh lùng kia hơn.
"Bên phía Đặng Chấn Văn có tiến triển gì mới không?" Sau khi Kim Mê đi rồi, Tạ Trì mới hỏi Trần Giác về chuyện Đặng Chấn Văn. Trần Giác lắc đầu nói với anh: "Hiện tại không có tin tức gì chính là một tin tốt, chứng tỏ người nhà họ Vương còn chưa tìm thấy anh ta."
"Ừ." Lần này thực sự đám người Thẩm Xác hành động rất nhanh, mặc dù không tiết lộ hành động cụ thể của phía cảnh sát cho anh ấy nhưng trải qua thất bại lần trước, bọn họ chắc chắn đã rút ra không ít bài học.
"Vẫn cần người theo dõi hành động của đám người Vương Cảnh Bình và Vương Cảnh Sanh."
"Anh yên tâm, chúng tôi vẫn đang để mắt đến bọn họ. Cảnh sát cũng dõi theo từng hành động của bọn họ, sẽ không để bọn họ trốn thoát." Một khi Đặng Chấn Văn sa lướt, hai anh em nhà họ Vương nhất định sẽ tìm cách chạy trốn nhưng cảnh sát đời nào lại để bọn họ toại nguyện.
Tạ Trì gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lúc đi ngang qua Kim Mê, Tạ Trì dừng lại, nhìn cô: "Chiều anh sẽ về sớm, chờ anh về chúng ta cùng nhau ăn tối."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất