Bá Chủ Là Tôi

Sau ngày hôm nay, mỗi đêm Tạ Trì đều sang phòng ngủ của Kim Mê, hơn nữa mỗi lần sẽ nhân tiện mang theo đồ dùng cá nhân của mình.

 

Chưa được mấy ngày, trong phòng của Kim Mê đã xuất hiện rất nhiều đồ vật thuộc về Tạ Trì.

 

“Cái gì kỳ vậy? Anh không có phòng riêng của mình hả?” Thấy phòng chứa đồ của mình xuất hiện một bộ tây trang của Tạ Trì, Kim Mê không thể nhịn được nữa xông lên: “Anh đang xâm chiếm không gian của em đấy nhé!”

 

Mặc dù phòng của cô rất rộng nhưng nếu Tạ Trì cứ tiếp tục dọn đồ kiểu này, có khi căn phòng sẽ càng ngày càng chật chội mất thôi.

 

Tạ Trì ôm laptop ngồi trên giường, nghe thấy tiếng kêu của Kim Mê mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cô: “Hay là em dọn đồ của em sang phòng anh? Anh không ngại em xâm lấn không gian cá nhân của anh.”

 

Kim Mê: “…”

 

“Đó mà là vấn đề hả?”

 

“Thế thì vấn đề là gì?” Tạ Trì nhìn cô, khiêm tốn học hỏi.

 

Kim Mê bị nghẹn một chút, nhất thời không trả lời được câu hỏi này. Tạ Trì bấm nút gửi e-mail, sau đó gập nắp laptop: “Diện tích và kiểu dáng của hai căn phòng ngủ chính đều tương đương, em muốn ngủ bên nào cũng được.”

 

Kim Mê đang định lên tiếng thì Tạ Trì lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng tụi mình phải ở chung một phòng.”

 

“…” Kim Mê nuốt lại lời nói trong miệng.

 

Chẳng qua kể từ sau ngày hôm nay, cô cũng bắt đầu bày đồ đạc của mình trong phòng của Tạ Trì. Căn phòng ngủ vốn đơn sắc của Tạ Trì dần dần trở nên có đủ mọi sắc màu.

 

Hôm Kim Mê bưng một chậu hoa nhỏ của mình sang phòng Tạ Trì, Đặng Chấn Văn đã sa lưới pháp luật.

 

Cảnh sát bí mật áp giải anh ta về nước rồi tiến hành thẩm vấn ngay lập tức. Có lẽ biết mình không thể thoát thân nên Đặng Chấn Văn khai báo rất nhiều người, đứng mũi chịu sào chính là hai nha em nhà họ Vương.

 

Khi nghe tin Đặng Chấn Văn đã bại lộ, hai anh em Vương Cảnh Bình và Vương Cảnh Sanh đã chuẩn bị sẵn sàng con đường chạy trốn. Bây giờ toàn bộ thông tin về Đặng Chấn Văn đều được giữ bí mật nhưng chúng vẫn nghe phong thanh, tức khắc bỏ trốn ra nước ngoài ngay trong đêm.

 

Cảnh sát vẫn giám thị chúng mỗi thời mỗi khắc nên đã chặn chúng ngay trên đường, đưa về đồn cảnh sát.

 

Khi mọi chuyện đã xong xuôi, Thẩm Xác mới gọi điện cho Tạ Trì. 

 

Tạ Trì cũng sai người theo dõi hai anh em nhà họ Vương. Lúc chúng bỏ trốn, Tạ Trì cũng đoán được Đặng Chấn Văn đã bị cảnh sát bắt giữ.

 

Anh vẫn đang chờ điện thoại của Thẩm Xác.

 

“Vương Cảnh Sanh và Vương Cảnh Bình đã bị bắt giữ, Đặng Chấn Văn đã khai báo toàn bộ mọi thứ về chúng, lần này chắc chắn chúng không thể thoát thân được đâu.” Nói đến đây, Thẩm Xác dừng lại trong chốc lát rồi mới nói tiếp: “Tuy nhiên chúng tôi đã hỏi rõ ràng rồi, vụ Kim Mê không phải là do Đặng Chấn Văn gây ra.”

 

“Hung thủ là Vương Tùng à?” Tạ Trì hỏi.

 

Nghe thấy cái tên này từ miệng Tạ Trì, Thẩm Xác không khỏi bất ngờ. Có điều ngẫm lại Tạ Trì đã điều tra nhà họ Vương bao nhiêu năm qua, Thẩm Xác lại cảm thấy bình thường: “Đúng vậy. Theo lời khai của Đặng Chấn Văn, Vương Cảnh Bình và Vương Cảnh Sanh có quan điểm mâu thuẫn trong việc có nên g.i.ế.c Kim Mê hay không, dù sao cô ấy cũng là một ngôi sao nổi tiếng, cái c.h.ế.t của cô ấy sẽ thu hút sự chú ý rất lớn từ công chúng. Cho nên hai người này ra lệnh cho Vương Tùng đánh cắp máy ghi âm của cô ấy để xem thử cô ấy có ghi âm được thông tin gì hay không, ai ngờ Kim Mê lại phát hiện Vương Tùng, Vương Tùng không thể không g.i.ế.c người diệt khẩu.”

 

Bàn tay cầm điện thoại của Tạ Trì siết chặt. Anh làm cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại rồi mới lên tiếng: “Có tìm thấy cái máy ghi âm đó không?”

 

“Máy ghi âm đã bị tiêu hủy từ lâu rồi. Đặng Chấn Văn nói rằng bởi vì bộ nhớ của máy ghi âm đã đầy nên không ghi lại được đoạn hội thoại cuối cùng của hai anh em nhà họ Vương, không thì e rằng không chỉ có một mình Kim Mê bị diệt khẩu mà thôi.” Hai mươi năm trước, ngoại trừ Kim Mê, trên du thuyền còn có người quản lý và hai nhân viên trong ê-kíp của cô ấy.

 

Có lẽ họ đều từng nghe được nội dung của đoạn ghi âm ấy.

 

“Sao chúng biết Kim Mê có máy ghi âm?”

 

“Nghe bảo là tình cờ nghe thấy nhân viên trong ê-kíp của Kim Mê nhắc đến, chẳng qua đây là lời khai của Đặng Chấn Văn. Đến tận bây giờ hai anh em nhà họ Vương vẫn không chịu thừa nhận.”

 

Tạ Trì khẽ hừ một tiếng, hỏi anh ấy: “Gã Vương Tùng kia đâu?”

 

eyJpdiI6IkNjUEduRElYRVo3NDFJQzdMNEF6VVE9PSIsInZhbHVlIjoiXC8zUzRrMDFBT2ZxUmUyaWp5Vkk0V01XTU1GcjdZN0c4eHpEbEFMXC9iMktkVUVjTEUycnQ2dE8xXC93ZDJPU1NqbEkyMGZXQmVSTlk0emVkMlNwR3A5WkVnOUZOTzFYeDV2aGxlc0JVclhrRTRUVkpncEJodnRkdU1BWWpDRHdZVllTU3h3QXhiS0pxOTl0elBiXC9aVFA1WjBYSnhwNkQxUzlVSElIWHBjeUlScnFBYnBJdWZNWkdtNHN3TXI4VFlmNWdiR0hWelZQRnlBTjdPOVJTS0c2VndxeXJicUhEakpsZGFEb1FPcEtScU1iWEVUdm82a2FDdEtOc0VsaEtsTUlsMlwvRXVYUERQVlJNQjBxbnlxaXFQMEk2K0FHUUdQcmJYY3NTTGVqWGRxaXZUS0ViN3hyZ3N3SUkybFVKQ2dBaFp1bTRUTGRVR0l3SUlNQlIwbUdZeVFNYVJwblBzc1hzXC9GNzhNbUdWeW42YXhoTXBFT1wvUERsclkrdnRmaDRudThTUittV3BvNHNuNkVsOVwvbEdWZ21NRDhrU0xnTXRVWUdLeGN3SlNIWkpTRDdNWGV1UXhwY21pcGt2QXdzeSs5Y2VVVkk2cGgxaEF5bTRrcXFVa0gwQ0gybEdJNGdNaU5cL1NEYzVsa2Z1TEkrWnBtTnMzTWdWWUh3N3F5bGFJRW5OUUJiVUh6V3ZTd05Ma01vVnVxWElYZURrR3hhQkNCQ3kyQjU2UE9wWDRCR2tSRjhxXC9YZGdkWE9tY2R0aWVEXC8zbkRyaTdUTXc4dnpXTit5V1lEb3lRSFFFaXVwWnNQaEE1K0ZNYUI2T1FlS25yV0MxaVRSOHdcL05TaU00S1luNFwvUGFKUjd3Q2dZMmZsNzJvK0ZVcXVZWjRDWkxhekd4U3RNeXhwU01YN3VrakZ4Rk10RnBjXC92bjBJS2hCUm5WVmtpaTNuazNTbmhTNlZsT2RMUE9cL2pQeVEzNk82ek4xREtxMENZaSswM1hBZU1GXC9PR09JU0xLXC83OHc2ck84OHFSVkwzN2pJSVY2YnBvNXZXNlNzSnByaEpuWXNON3VrNGN5UHRsWHNUWFZUQ1hKdmdaQTEyWnlVNDlnQ3JOTnRwNWg5a0VlYVRLTmh5OUxpeG5pU2xYcnhHQ0dLcVI0VXNIVkFXTXVRQ2NrcmN4d3FmdXhzeEhKUmlOT1BBZmRIeXpVN2hYVkZjM2pSXC9RUFVCOGVvMGcycjN4bEU3Q05kZkxwRm1GMlZXMVpSQk1SQnlxckhYbFF2bnM1V1RSUjZmZ1ZJVXc5Rk5YZHdFNkZUSnl3Z1pnODhTTTNzMUxROUV5Uzh1dHRDR000dHgxWHJjeGxQajVOdGRjZWtRMmcyaXNSemZCZ0dNUmYyVmplVHlEN2hnZnE2dzN1UUlLcENXZUdVZ3VXRk81bmxSNEhybk5hMzNjTGRhaTFaanorc1ZRZzZYU1RCQ3MrM3REY2psNWMxbkJGTjFOeEFkczJRck84WUd0bUE0RGZCa1U3alhDNldCbTVUQngxWXl4MkMwIiwibWFjIjoiZTFmNjBkZjljMzhmOGM3MDcwNzVjMGNkYjczYzE1MjJiNmYyMjBkMjY0ZTYzMTAwOGE2ODI0NzlhNjY2ZjYwZiJ9
eyJpdiI6Inh5MWlaY3BrSlZLcm1aWDhXS1BBSHc9PSIsInZhbHVlIjoiZ1lLazM4ZWk3THN4VG53UHlERkFRN3FEMDZGYWdXNE5LNFA1UWw1cE1tNllSV0Jkc2hmZmtWNjY1UGdrVlVvMms4RzRZUTdUcGJxYkpcLzh6Nnd5VXZ3PT0iLCJtYWMiOiIxMTlmZWYyMDk1MjcxNmJlZjVjZmM0ZDAyZTJmODIzYTFiY2VhYmEzNWZjZGQ4NDk1N2U2NGQ3NzQxMTI1MGI2In0=

“Bỏ trốn ư?” Tạ Trì cau mày, sắc mặt cũng sa sầm.

Ads
';
Advertisement