Các vệ sĩ mà Tạ Trì sắp xếp đi theo Kim Mê đều có võ nghệ cao siêu nhất, ngay cả Vương Tùng, đứng trước mặt họ cũng không có phần thắng.
Sau khi thoát khỏi kiếp nạn, Kim Mê lập tức báo cảnh sát. Cảnh sát chạy đến rất nhanh, họ áp giải Vương Tùng đã bị vệ sĩ đè xuống lên xe cảnh sát, Kim Mê cũng đi theo đến đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra.
Sau khi nhận được điện thoại của tài xế, Tạ Trì lập tức thay đổi tuyến đường, đến đồn cảnh sát. Kim Mê đang được làm ghi chép, nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, vừa ngước mắt lên thì thấy Tạ Trì nhanh chóng chạy đến.
Cô đứng dậy, chưa kịp nói một lời thì đã bị Tạ Trì ôm chầm vào lòng.
Thẩm Xác tựa lưng vào cạnh cửa nhìn về phía hai người, khẽ hắng giọng một tiếng rồi nhắc nhở: “Nơi này là đồn cảnh sát, hai vợ chồng các anh chú ý một chút.”
Tạ Trì thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới buông người trong lòng ra: “Em không sao chứ?”
“Em không sao, may mà có vệ sĩ đi cùng em.” Kim Mê lắc đầu. Bây giờ nhớ lại tình huống lúc đó, cô vẫn còn sợ hãi.
Thẩm Xác đứng thẳng lưng, bước vào từ bên ngoài: “Võ nghệ của đám vệ sĩ của cô quả thật là không tồi. Cơ mà sao cô lại nghĩ đến chuyện cầm d.a.o rọc giấy xuống xe?”
“…” Tất nhiên là nhờ Thượng Thượng nhắc nhở mình chứ sao, chẳng qua cô không thể nào nói thật với cảnh sát được, thế là đành tìm đại một lý do: “Tôi nghe nói các anh đang truy nã Vương Tùng, sợ sẽ gặp phải sự cố trên đường nên mới tiện tay cầm theo con d.a.o rọc giấy để phòng thân.”
Khóe môi Thẩm Xác cong lên bỡn cợt: “Thế thì đúng là tiện tay thật đấy, cứ như thể cô biết trước mình sẽ gặp phải Vương Tùng.”
Kim Mê: “…”
Tạ Trì hơi nhíu mày, anh không thích giọng điệu như thể đang thăm dò của Thẩm Xác, bèn quay lại ngắt lời anh ấy: “Vương Tùng sao rồi?”
“Bác sĩ đang băng bó vết thương cho anh ta. Cô Mạnh ra tay tàn nhẫn thật, một con d.a.o nhỏ như thế mà vẫn đ.â.m một nhát sâu hoắm.”
“Ha ha, gặp phải nguy cơ sống còn thì con người sẽ phát huy tiềm năng vô hạn mà.” Nhìn Thẩm Xác, Kim Mê vẫn không yên lòng: “Hành động của tôi được xem là phòng vệ chính đáng chứ nhỉ? Sẽ không xử phạt tôi chứ?”
“Yên tâm đi, không bắt cô đâu mà lo.” Thẩm Xác cúi đầu xem bản ghi chép của cô, nói với cô: “Làm ghi chép xong ký cái tên rồi có thể rời đi. Tranh thủ lên chùa thắp nén nhang, tôi thấy dạo này cô gặp xui xẻo hơi nhiều đấy.”
“…” Cái quái gì vậy? Cảnh sát các anh cũng chơi trò mê tín dị đoan hả? Mặc dù trong lòng nghĩ vậy như mặt ngoài, Kim Mê vẫn mỉm cười cảm ơn Thẩm Xác: “Cảm ơn cảnh sát Thẩm.”
Kim Mê ngồi xe của Tạ Trì rời khỏi đồn cảnh sát, xe của vệ sĩ vẫn chạy theo họ không xa không gần.
Người lái xe là Trần Giác. Thấy Kim Mê vẫn lành lặn ngồi trên xe, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Hôm nay thật sự quá mạo hiểm, sao tự nhiên lại trùng hợp gặp phải Vương Tùng nhỉ? May mà cô Mạnh không gặp chuyện gì. Cô không biết lúc sếp tổng nhận được điện thoại của tài xế, sắc mặt của sếp khó coi cỡ nào đâu.”
Kim Mê quay sang nhìn Tạ Trì ngồi bên cạnh mình. Lúc nãy khi anh ôm chầm cô trong đồn cảnh sát, quả thực cô nhận thấy trái tim anh đập rất nhanh.
“Anh sợ à?” Cô hỏi.
Tạ Trì cụp mắt, đối diện với ánh mắt của cô: “Em nói thử xem?”
Lần trước cô c.h.ế.t trong tay Vương Tùng, lần này lại gặp phải Vương Tùng, lúc nghe thấy tin này, trái tim anh suýt nữa ngừng đập.
“Ớ… Hay là làm theo lời Thẩm Xác, lên chùa thắp nén nhang đi.” Nhìn Tạ Trì, Kim Mê cười ha ha mấy tiếng: “Đúng rồi, xe của em đã sửa xong chưa?”
Mặc dù cách đánh trống lảng của cô hơi vụng về nhưng Tạ Trì vẫn rất phối hợp với cô: “Tài xế Lý vẫn đang sửa xe. Mấy ngày nay em muốn dùng xe thì đổi chiếc khác, trong gara vẫn còn rất nhiều xe.”
Kim Mê: “…”
“Cũng may bây giờ ổn rồi, Vương Tùng cũng đã sa lưới, giờ thì hai anh em nhà họ Vương đừng hòng trốn thoát nữa.” Giọng nói của Trần Giác không thể giấu nổi niềm vui sướng. Mấy năm nay anh ấy và tổng giám đốc vẫn luôn điều tra nhà họ Vương, cuối cùng cũng có một kết thúc có hậu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất