Bá Chủ Là Tôi

Tạ Trì dắt tay cô, khẽ cười nói: “Em mới hai mươi bốn tuổi mà đã nghĩ đến chuyện dưỡng lão rồi à?”

 

“Con gái của chị Nam mới học cấp 2 mà đã nghĩ đến chuyện dưỡng lão rồi kìa.” Hơn nữa cô cũng chưa đầy hai mươi bốn tuổi, còn một tháng nữa mới đến sinh nhật nhé!

 

Nhắc đến con gái của chị Nam, Kim Mê lại nghĩ đến một chuyện: “Phải rồi, anh còn nhớ hồi trước em lưu ảnh hồi cấp 3 của anh không?”

 

“Ừ, anh kêu em xóa mà em không chịu xóa.”

 

Kim Mê cười nói: “May mà không xóa, sau này em dùng ảnh của anh dùng mỹ nam kế, rất có tác dụng.”

 

Tạ Trì: “…”

 

Anh im lặng một chút, như thể đã hiểu rõ điều gì đó: “Đối tượng mà em dùng mỹ nam kế, không phải là con gái của chị Nam và bạn học của con bé đấy chứ?”

 

Lúc cử hành lễ cưới, con gái của Triệu Nghệ Nam và bạn học của cô bé cũng đến dự, ánh mắt hai người nhìn anh cứ là lạ. Lúc ấy anh không thể hiểu được ánh mắt đó nghĩa là gì, bây giờ liên tưởng đến chuyện này, hình như có thể hiểu được rồi.

 

Kim Mê thừa nhận rất kiên quyết: “Đúng thế. Lúc trước khi em tìm chị Nam làm quản lý của em, chị ấy không đồng ý, may mà em thông minh, lấy ảnh chụp của anh ra lừa mấy cô bé ấy rằng đây là đứa con nhà họ hàng của em. Để xin được phương thức liên lạc của anh, mấy cô bé ấy chỉ hận không thể nói cho em biết hết tất cả mọi chuyện.”

 

“… Rất tốt, không hổ là em.” Tạ Trì mỉm cười lạnh lẽo với cô: “Ngay cả học sinh cấp 3 cũng lừa, còn dùng ảnh chụp của chồng mình nữa chứ.”

 

Kim Mê không nhịn được bật cười: “Ai bảo hồi cấp 3 anh đẹp trai cỡ đó, người ta nói chỉ cần thấy ảnh chụp của anh thì đều muốn yêu sớm với anh mà.”

 

“Gâu gâu!” Gia Quả sủa hai tiếng hợp với khung cảnh.

 

Kim Mê cười vui vẻ hơn: “Anh xem, ngay cả Gia Quả cũng đồng ý với ý kiến của em kìa.”

 

Tạ Trì nhếch môi, không so đo với cô: “Gia Quả chỉ biết sủa gâu gâu thôi.”

 

Dường như nghĩ đến chuyện nào đó, Kim Mê khom lưng sờ đầu Gia Quả, hỏi nó: “Samoyed, sau này mẹ có vượng được không?”

 

“Gâu!” (*)

 

“Giỏi lắm!”

 

(*) Nữ chính hỏi “vượng (旺 – wàng)” tức là hỏi sự nghiệp mình có thành đạt không, Gia Quả sủa “Gâu (汪 - wang)” đồng âm với chữ “Vượng” như đang trả lời “sẽ thành đạt”.

 

Tạ Trì: “…”

 

Rất khó để tin rằng đây là người đã sống hai đời.

 

“Đi bộ mệt rồi, chúng ta ngồi ở đây một lát đi.” Kim Mê dắt Gia Quả dừng lại, muốn ngồi nghỉ ngơi trên bờ cát một lát.

 

Tạ Trì đồng ý, ngồi bên cạnh cô trên bờ cát, ngắm nhìn mặt trời dần dần lặn xuống phía tây trên mặt biển.

 

“Bãi biển lúc chiều hoàng hôn sẽ có một vẻ đẹp khác hẳn với ban ngày.” Lúc ra ngoài, Kim Mê dùng một sợi dây đeo điện thoại trên eo cho tiện. Cô cầm điện thoại lên, mở máy ảnh chụp mấy bức chiều hoàng hôn trên mặt biển.

 

Gió biển nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc của cô, lướt qua mặt Tạ Trì gây ra cảm giác ngưa ngứa. Ngọn tóc mang theo mùi thơm của Kim Mê hòa quyện với gió biển lướt qua chóp mũi của Tạ Trì, dường như khiến trái tim anh cũng trở nên ngứa ngáy.

 

Anh nâng tay nhẹ nhàng đẩy mái tóc dài bay trên má mình, khẽ gọi cô một tiếng: “Miểu Miểu.”

 

“Hửm?” Kim Mê quay sang nhìn anh, ngay sau đó, một nụ hôn vừa triền miên vừa dữ dội bỗng được đặt lên môi cô.

 

Kim Mê ngẩng đầu, hô hấp dần dần bị anh xâm chiếm, ngay cả tiếng sóng biển vỗ lên bờ cát cũng trở nên mờ mịt.

 

Cuối cùng, Gia Quả không ngồi yên kéo dây dắt chó mới đánh thức lý trí của cô: “Bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài, anh kiềm chế một chút.”

 

Trước khi bầu không khí giữa hai người trở nên không thể vãn hồi được nữa, cô đẩy người trước mặt ra. Tạ Trì rõ ràng vẫn còn thèm thuồng, khẽ hôn lên môi Kim Mê một cái rồi bất mãn nhìn Gia Quả đứng bên cạnh với đôi mắt tròn xoe.

 

Quả nhiên không nên dẫn con ch.ó này đi cùng, tất cả các sinh vật có sự sống đều là bóng đèn.

 

Anh đứng dậy, kéo Kim Mê đứng dậy trên bờ cát: “Vậy thì tụi mình về khách sạn rồi tiếp tục.”

 

Kim Mê: “…”

 

Có lẽ là vì ghi hận Gia Quả nên Tạ Trì nhốt nó trong phòng khách, không cho nó vào phòng ngủ. Anh cho rằng làm vậy thì giữ anh và Kim Mê sẽ không còn bóng đèn nữa, có thể thỏa sức hưởng thụ thế giới chỉ có hai người của tuần trăng mật nhưng anh sai rồi.

 

Trên thế giới này, không chỉ là sinh vật có sự sống, ngay cả đồ vật không có sự sống cũng có thể làm bóng đèn.

 

Đồ vật không có sự sống ấy được gọi là công việc. 

 

Triệu Nghệ Nam biết họ đang hưởng tuần trăng mật nên không sắp xếp lịch trình cho Kim Mê. Chẳng qua vẫn có người trực tiếp tìm đến Kim Mê, liên lạc với cô trên WeChat.

 

Thấy sắc mặt càng ngày càng tệ của Tạ Trì, Kim Mê nói với đối phương công việc cụ thể thì liên lạc với Triệu Nghệ Nam để thỏa thuận, sau đó bỏ điện thoại xuống.

 

“Sao vậy? Sao trông anh có vẻ không vui vậy?” Cô đi đến trước mặt Tạ Trì, biết mà còn hỏi.

 

Tạ Trì nhìn cô, vươn tay kéo cô thật mạnh vào lòng mình rồi ôm chặt lấy cô: “Em biết là được rồi.”

 

Dưới bàn tay của anh, hô hấp của Kim Mê càng ngày càng dồn dập. Cô nhón chân khẽ hôn lên môi anh: “Bây giờ thì sao?”

 

eyJpdiI6IkZlME15XC9YZFN5bTRtNnZJK3BWVmlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFQRDNMSHpcLzIzV0RiV21qT0Y4VTVvTkFSVHlobDNhKzZxdzhESk5CYXdtVklUKzJ3ODZHT2tvaHNWeVNzWHpabDVnczIwQ1dVQmV2bnlXOXFjZXBRcEttOVU1XC9xeThEeW1vRXRERnEwN0NsYmY3SWNoN24xak9OMFFLYlNwSVVIYnR3UkJXdW0wbGRodVU1WnVYU3Vid21SemhBSmJKdWk2OHNLSHlFYnNrUSt3OE9HNUtXUUxhS3VTMk5DS29FVnM5NklybEJLMlZtOEt5czhPUWVSXC9LVzBxNFA3VXR6d2MyZ1FyVk5WeUthWVlvQkFEMHZGUkcrOVBmaFZ1UzhVeXd0SW1MUWlreXFabHQ0akpORG9SRXIwZVQyQSs3emJtdVJXYmsydHduN2lYdXFDd09QVytSZGtDRUpSQzRtOXpYeGkrMklHMGtDOVdhTjNha01EWVErZ3AwdUh5dnpJS2ZOSkxiQ3p4aklGOXdKSVhzTXhPanA3eXVNRnpPMSIsIm1hYyI6ImE3NTNiZmFhMTA3YTNlZTBkMDY5NDQ5MDc1NTAxNGM3ZTY1MjE4Mjk2OWRmYWVkNzA2ZDI2MWIwZGZlMWM5MDEifQ==
eyJpdiI6ImdLZXV2Y01aK0Z5bEJ5TW96bmtcL2RnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikd2VG8xUU5MY2tmVFYxYzRLcE5zZUNqRURrdmJCT1wvMVBFamVXY3NFTENiZHVUNVVzZ2I0Y0pOZVFFUk1hMTVjVVwvT2hzZmE0UzllQmtoSUl1a1wvNDNRPT0iLCJtYWMiOiIxNDA0NTczYzkzZGQwZGJkYWRlNTE4ZDhkMzFkYmYzMDkwYjRhZWY0NzRmYjNhMDFhMDdlNTUwYmQ1OGRmYzRiIn0=

Đêm nay vẫn còn rất dài.

Ads
';
Advertisement