Bá Chủ Là Tôi

Huống chi khách quý sẽ công bố nữ diễn viên giành được giải nữ phụ xuất sắc nhất, lại chính là ân sư Ôn Văn Triều của cô.

 

Cô cứ tưởng rằng với địa vị của thầy Ôn thì chắc chắn sẽ trao giải cho Phim hay nhất hoặc Đạo diễn xuất sắc nhất, không ngờ… Bên tổ chức vất vả lắm mới mời được ông ấy đến đây, chỉ để trao giải cho Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất thôi ư?

 

Thực ra bên chương trình cũng không ngờ đến chuyện này.

 

Họ mời Ôn Văn Triều đến đây là để trao giải cho Phim hay nhất nhưng ông ấy lại chủ động đổi thành Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.

 

Nếu không phải tuổi tác không ăn khớp thì họ sẽ nghi ngờ Ôn Văn Triều cũng là con trai nuôi của Mạnh Xán Nhiên.

 

“Người giành được giải thưởng Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải Golden Bull lần này là…”

 

Chân dung của bốn ứng cử viên xuất hiện trên màn ảnh lớn của sân khấu. Khi Ôn Văn Triều đọc cái tên “Mạnh Xán Nhiên”, cuối cùng chỉ còn lại gương mặt của cô trên màn ảnh lớn.

 

Tiếng hò hét và tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong hội trường, Tạ Trì cũng vui sướng ôm chầm người bên cạnh.

 

Kim Mê cởi áo vest của anh ra, mang giày cao gót bước lên sân khấu.

 

Cô nhận chiếc cúp từ tay Ôn Văn Triều, phát biểu cảm nghĩ nhận được giải thưởng mà mình đã chuẩn bị sẵn. Sau khi xuống sân khấu, Tạ Trì thấy cô và cụ Ôn trò chuyện một lát rồi mới quay về chỗ ngồi.

 

“Em với thầy Ôn nói chuyện gì vậy?” Tạ Trì khẽ hỏi.

 

Kim Mê che ngực, cảm xúc vẫn rất kích động, không thể phân biệt rõ là vì mình nhận được giải thưởng hay là vì mới trò chuyện với thầy Ôn: “Thầy Ôn nói lần này thầy ấy đến lễ trao giải là để gặp em một lần. Thầy ấy nói em rất giống với Kim Mê, thầy ấy nhìn em có cảm giác như được thấy Kim Mê.”

 

Nói đến đây, khóe miệng cong lên của cô bỗng xụ xuống: “Thầy ấy còn bảo ngay cả tật xấu lúc đóng phim của em cũng giống y hệt Kim Mê.”

 

Tạ Trì: “…”

 

Ừm, không thể không nói rằng người thấu hiểu học trò nhất, quả nhiên là giáo viên dạy họ.

 

“Không sao, lần sau tranh thủ sửa lại là được.” Tạ Trì giơ tay xoa đầu cô.

 

Nhậm Đình ngồi bên cạnh khẽ hắng giọng, không thể nhịn được nữa mà nói: “Xin quý vị hãy kiềm chế một chút, nơi này là nơi công cộng, có nhiều camera lắm nhé.”

 

“Chúng tôi có làm chuyện gì kỳ quặc đâu.” Kim Mê cãi lại ông ấy theo phản xạ. Nghĩ rằng có lẽ ông ấy đang căng thẳng vì giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất kế tiếp, cô quyết định rộng lượng tha thứ cho ông ấy: “Hay là tôi cho ông mượn cúp để vuốt ve một chút, chia sẻ chút may mắn cho ông?”

 

Nhậm Đình kêu “A” một tiếng khoa trương, cứ như thể nghe được câu nói nào buồn cười lắm: “Hồi tôi mới nhận được giải Đạo diễn xuất sắc nhất đầu tiên, cô còn đang chơi bùn đấy nhé. Bây giờ tôi muốn nhận giải thưởng mà còn cần cô chia sẻ may mắn cho tôi sao?”

 

“Ừm, ông không cần thì thôi.” Kim Mê lấy lại cúp của mình, cô giữ lại hết may mắn cho mình, chờ lần sau dùng tiếp.

 

Lễ trao giải tiếp tục, Bùi Thận Tư thuận lợi nhận được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, song lại bỏ lỡ giải Đạo diễn xuất sắc nhất và Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cuối cùng ngay cả giải Phim hay nhất cũng rơi vào tay đoàn làm phim khác.

 

Kim Mê quay sang nhìn Nhậm Đình, an ủi ông ấy: “Không sao, chúng ta vẫn còn bộ phim kế tiếp mà, sang năm chinh chiến tiếp, đừng giận dỗi nữa.”

 

Nhậm Đình: “…”

 

Nếu biết trước thì lúc nãy mình nên sờ cúp một chút.

 

Cơ mà phim mới của ông ấy đã được lên lịch chiếu vào tết âm lịch sang năm. Nói không chừng năm sau Mạnh Xán Nhiên sẽ có cơ hội giành được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

 

Trong số bảy hạng mục đề cử của [Phong tuyết ngâm], cuối cùng có ba hạng mục giành được giải thưởng, mặc dù hơi tiếc nuối nhưng vẫn có thu hoạch. Kim Mê cầm cúp cùng Tạ Trì lên xe, không về khách sạn mà trực tiếp bay về thành phố A.

 

Tạ Trì chuẩn bị bánh gato và champagne cho Kim Mê trên máy bay. Thấy anh rót rượu cho mình, Kim Mê không nhịn được nhướn mày: “Biết rõ tửu lượng của em không cao mà còn khuyên em uống rượu, vừa thấy đã biết là có ý đồ xấu.”

 

Ánh mắt Tạ Trì hiện lên ý cười, một tay đưa ly rượu cho cô, một tay ôm cô vào lòng: “Đúng là anh có ý đồ xấu.”

 

Giọng anh trầm thấp gợi cảm, rõ ràng vẫn chưa uống rượu và dường như đã say men rượu rồi.

 

eyJpdiI6InV6Q080bEx0bEtEOEQ1T2NPVzhyeHc9PSIsInZhbHVlIjoicURseEpWd1VKdEJCZndUcERDUkh6bkNxWlcyN2QxYm5GYXVkbDl0S2NwT2FQRHBXbFpSUkd6a1wvQnBGWlBSQUFwa0Z2MVZMZkt6cVNZNU5LbitZMmdaeDRZaFwvTkpPWHpxZytWNnVrdjZMc0hHMzRCXC9hUGR4OXBCT0hCWjY5ZmhcL3M3dDRndThWY05zUTdsRU1BVnkrSW55M3ZMblRXU1pOaU9zcFwvazYwVXJ1ckdhK0YyU2dJbTdsYUY3MTZkWE5OVkIzdHFpQ3FWb1JHNjlwdlFuRERCR0Z5akF3RWhsbjdXbnBuTDQyUlBGS2o5Z2cwSFZTRDgyVUQrbE5waFwvT2tubFAza2wzOW40ODVQNXY2dHVNTHBKYTV3VlwvXC9uSFNyNFJiNzdzdzA1TEljN3dcLzJISlwvRnJHckF0dEJiR2tqQlpyUG9lXC90ZlErOWZyakdSR0lQeHBsekg1QlhhK0wyQ21aMWhZVk5RSEE9IiwibWFjIjoiNTA1MGM5OTk5YmIxNTk5ZGQwOGJiNWVlYzc2ZTJmZDYyMTBiODMwZTFiYTcwMWRhMDBiOWZjMTY5NjUxY2Y0OSJ9
eyJpdiI6Im1aWkcrVjhtN3haanRPTVRMMVk0XC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJVUlJJUTFNT3plVnZwNnBKK1BKVlo3S1pxb2d4TjJpV1dKNE5PYlZjMDJSdVM1THUyK3RRZWp2MGw2YUFHeDVwRVVvbVpsMTRpdDFyQXZxK3BkMjJRPT0iLCJtYWMiOiI4MWQzNjI0ZjQyNDQ5OTIwMzUzYzE3ZDBjMGMyMzVmYWYyMjNjMmU0NzE0MzM3MmFjYmQxN2MyMTk4ZWYzNDljIn0=

Cuối cùng cô đã hiểu, vì sao Tạ Trì lại thích chuyên cơ riêng đến mức này.

Ads
';
Advertisement