Chương 26 

Sau khi ăn cơm tối xong, Ngô Hoài Phong dọn dẹp mọi thứ rồi theo đường cũ mang những bát đĩa lên phòng bếp của mình cho vào máy rửa chén. 

Lúc này Ngô Hoài Phong nhận được điện thoại của Lê Thái anh cau mày rồi bắt máy: “Alo tôi nghe”. 

“Chào cậu, tôi là Lê Thái anh trai của Trúc Ly, tôi mạn phép gọi điện làm phiền vào giờ này là vì muốn hỏi em gái tôi đã trao đổi về điều khoản bổ sung trong hợp đồng giữa hai bên công ty chưa đó mà”. 

Ngô Hoài Phong gật đầu rồi đáp: “À, tôi có nghe cô ấy nói qua điện thoại rồi, tối hôm qua cô ấy có ghé ngang qua nhà tôi gửi tôi xem bản hợp đồng với những điều khoản bổ sung, tôi cũng xem rồi thấy hợp lý nên đồng ý, tôi hẹn cô ấy sáng nay sẽ gặp nhau ở công ty của tôi để lấy quyết định vậy mà cô ấy lại không hề đến, tôi cũng tự hỏi là không biết cô ấy có gặp vấn đề gì không nữa”. 

Lê Thái nghe Ngô Hoài Phong nói rằng tối hôm qua có đến tìm anh bàn về hợp đồng thì liền kích động hỏi: “Hoài Phong, cậu nói là tối qua Trúc Ly có đến tìm cậu sao? Cậu nhớ lại thử giùm tôi xem cậu gặp em gái tôi vào lúc mấy giờ vậy hả?”. 

“Chắc khoảng 10 giờ 30 tối, cô ấy lái xe một mình đến đưa cho tôi bảng hợp đồng với những điều khoản bổ sung, cô ấy nói tôi cứ từ từ nghiên cứu rồi trả lời cô ấy, sau khi tôi cầm bảng hợp đồng thì cô ấy rời đi rất vội”. 

Lê Thái thở dài: “Cái con bé này thật là không biết nó đi đâu rồi nữa, từ tối hôm qua đến giờ tôi không liên lạc được với Trúc Ly tôi rất là lo lắng cho con bé”. “Cô ấy cũng đủ tuổi trưởng thành rồi anh đừng quá lo lắng, biết đâu là đi du lịch ở đâu đó với bạn bè vài ngày rồi lại về nhà chứ gì”. 

Lê Thái vẫn lo lắng không thôi: “Trúc Ly là người rất kỹ tính nếu nó đi du lịch với bạn bè thì đã liên hệ về với gia đình không để người thân lo lắng rồi, cứ không liên lạc được với Trúc Ly chắc là tôi sẽ báo cảnh sát mất”. 

Ngô Hoài Phong giả vờ an ủi Lê Thái: “Anh bình tĩnh đã chưa qua 24 giờ mà dù có báo cảnh sát họ cũng không giải quyết đâu, cứ thử tìm hỏi người thân quen của cô ấy xem sao”. 

“Thôi được rồi, tôi cảm ơn cậu nhé”. 

Ngô Hoài Phong nhún vai: “Sáng mai tôi sẽ cử thư ký của tôi sang bên công ty của anh gặp anh đưa lại bảng hợp đồng tôi đã ký, còn về chuyện của Trúc Ly thì để tôi đăng thông báo tìm phụ anh”. 

Lê Thái tỏ vẻ cảm kích: “Vậy cảm ơn cậu nhiều nha”. 

Cúp máy ánh mắt của Ngô Hoài Phong trở nên sắc lạnh anh lẩm bẩm một mình “Lê Thái chỉ mới một ngày một đêm mà anh đã không chịu cảm giác người thân đột nhiên mất tích rồi sao, năm đó lúc công ty phá sản ba của tôi cũng đột nhiên mất tích nhiều ngày như thế nhưng cuối cùng khi mọi người tìm được ông ấy thì chỉ là thi thể lạnh lẽo mà thôi, nỗi sợ hãi của anh hiện tại có thấm thía gì với một đứa trẻ mới bước chân vào đời như tôi vào lúc đó”. 

Đối với Ngô Hoài Phong mà nói anh có thể làm ra những thủ đoạn đáng sợ hơn để báo thù Lê Thái nhưng mà ngặt nỗi anh lại đem lòng yêu Lê Trúc Ly, mỗi lần đối mặt với cô anh đều là vừa yêu vừa hận nên vô cùng bối rối, cũng vì cô mà anh mới nhân nhượng đến giờ phút này, nếu không có Lê Trúc Ly thì anh đã hủy diệt Lê Thái từ lâu rồi. 

Ăn cơm xong, Ngô Hoài Phong rời đi thì Lê Trúc Ly tranh thủ đi tắm cô chẳng biết khi nào thì anh sẽ quay trở lại mà phòng tắm lộ thiên của căn phòng này toàn bằng kính chẳng che chắn được cái gì hết. 

Lê Trúc Ly ngồi trong bồn tắm ngâm mình bằng nước nóng, cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, mặc dù bị giam cầm nhưng trong căn phòng này nội thất đầy đủ không đến nỗi tệ, cô chỉ sợ người thân không liên lạc được thì sẽ lo lắng mà thôi. 

Lê Trúc Ly mím môi thầm nghĩ “Nếu mình xin Hoài Phong gọi điện về cho gia đình không biết anh ấy có đồng ý hay không nữa”. 

Tiếng cửa phòng lại đột ngột mở ra, Ngô Hoài Phong bước vào trên tay anh còn cầm theo quần áo ngủ nữa, Lê Trúc Ly nhìn thấy anh đi vào đột ngột thì liền quay người đi chỗ khác với vẻ mặt ngượng ngùng. 

Ngô Hoài Phong nhìn ra sắc mặt e thẹn của Lê Trúc Ly thì liền lên tiếng trêu ghẹo cô: “Là anh chứ có ai xa lạ đâu mà em lại ngại chứ, anh đã bảo là toàn bộ cơ thể của em chỗ nào anh cũng nhìn thấy hết rồi vì vậy em không cần phải ngại ngùng như thế đâu”. 

Ngô Hoài Phong bước đến gần bồn tắm, Lê Trúc Ly liền lên tiếng: “Tôi đang tắm, anh...anh...anh ra ngoài được không?”. 

Ngô Hoài Phong ngồi lên bồn tắm khoảng cách rất gần Lê Trúc Ly, lúc này cô đang quay lưng về phía anh, anh nhìn làn da trắng noãn mịn màng trên lưng cô thì kìm lòng không được liền đưa tay vuốt ve một lượt khiến cô rùng mình. 

Ngô Hoài Phong khẽ mỉm cười lên tiếng: “Sao vậy? Cơ thể em nhạy cảm thật đó nha, anh chỉ mới vuốt có mấy cái là không chịu được rồi”. 

Lê Trúc Ly xấu hổ: “Tôi...tôi đang tắm mà...anh ra ngoài đi”. 

“Vừa hay anh cũng đang muốn đi tắm hay là mình tắm chung được không Trúc Ly?”. 

Lê Trúc Ly quay đầu lại liếc xéo Ngô Hoài Phong một cái, cô cau mày tỏ vẻ chán ghét: “Tôi không muốn”. 

Ngô Hoài Phong híp mắt rồi bất ngờ nắm lấy cánh tay của Lê Trúc Ly kéo cô quay người lại đối diện với mình anh có thể thấy được đôi gò bồng đào đang ẩn hiện dưới lớp bọt xà phòng trong bồn tắm. 

“Anh...anh muốn cái gì nữa đây hả?”. 

Ngô Hoài Phong đang nắm cổ tay bị xích khóa lại của Lê Trúc Ly, anh lấy chìa khóa trong túi quần ra mở cồng tay cho cô rồi vứt sợi xích sắt sang một bên. 

“Lát nữa sẽ vướn víu lắm, không khéo lại còn làm em đau nữa”. 

Lê Trúc Ly ngẩng đầu nhìn Ngô Hoài Phong bằng ánh mắt nghi hoặc rồi lên tiếng hỏi: “Anh tháo xích ra không sợ tôi sẽ chạy trốn mất sao?”. 

Ngô Hoài Phong cong môi lên mỉm cười đáp: “Trói em là vì muốn phạt em một chút thôi, chứ căn phòng này có thiết kế đặc biệt lắm em không trốn ra ngoài được đâu, hơn nữa cửa khóa bằng vân tay của anh vì vậy em không thể nào tự mở cửa được đâu”. 

Lê Trúc Ly rủ mắt thở dài, đừng nói là cái cửa đó dù không bị xích lại được tự do thì với sức của cô cũng không thể nào thoát khỏi tay của Ngô Hoài Phong được. 

Ngô Hoài Phong đưa tay nâng cằm của Lê Trúc Ly lên rồi hỏi: “Em đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy hả? Đang nghĩ xem làm thế nào mới trốn khỏi căn phòng này được đúng không hả?”. 

“Anh đề cao tôi quá rồi, với một cơ thể yếu ớt như tôi đánh anh còn không lại thì lấy sức đâu mà bỏ trốn chứ”. 

Ngô Hoài Phong gật đầu: “Em nghĩ được như vậy thì quá tốt rồi, chỉ sợ em làm quá sức bản thân thì sẽ tự làm tổn thương chính mình thôi”. 

Ngô Hoài Phong đứng dậy rồi cởi bỏ quần áo trên người mình xuống bước vào bồn tắm, lúc này Lê Trúc Ly liền đứng dậy muốn bước ra ngoài nhưng mà lại bị anh ôm lấy cái eo nhỏ của cô kéo cô vào lòng mình. 

Lê Trúc Ly bị kéo một cái bất ngờ nên cả người mất thăng bằng ngã nhào lên người của Ngô Hoài Phong, anh nửa nằm nửa ngồi trong bồn tắm còn cô thì nằm dài trên 

người anh, lúc ngã xuống cô dùng hai tay chống lên hai vai của anh vô tình mà bộ ngực đẩy đà căng tròn lại nằm ngang trước mặt anh. 

Ngô Hoài Phong nhướng mày nhìn Lê Trúc Ly rồi lên tiếng hỏi: “Em như thế có được tính là đang cố tình câu dẫn anh không hả?”. 

Lê Trúc Ly lại bối rối lên tiếng giải thích: “Không...không phải đâu...tại anh kéo tôi bất ngờ quá nên tôi mới vô tình..... 

“Vô tình thế nào mà khéo đến độ cong mông ưỡn ngực trước một người đàn ông như thế hả? Em muốn tôi làm gì với hai khối thịt mềm mại này đây hả?”. 

Vừa nói dứt lời thì ánh mắt của Ngô Hoài Phong đã trở nên tà mị, anh đưa một tay lên bóp lấy một bên vú của Lê Trúc Ly. 

“A... đừng mà.” Lê Trúc Ly vặn vẹo cơ thể kêu lên. 

Giọng của Ngô Hoài Phong trầm đục đầy dục vọng: “Em muốn anh làm thế này đúng không hả em yêu?”. 

Lê Trúc Ly vội lắc đầu phủ nhận: “Không...không phải”. 

Ngô Hoài Phong dùng hai tay chỉnh lại dáng ngồi của Lê Trúc Ly và mình một chút, lúc này cô cảm nhận rõ vật đàn ông to lớn ấm nóng của anh đang nằm bên dưới hạ thể của mình rõ rệt. 

Hai tay của Lê Trúc Ly đặt trên hai vai của Ngô Hoài Phong muốn đẩy anh ra nhưng mà vô ích, sức lực của cô quá yếu nên chẳng làm được gì hết. 

Mà lúc nay hai bàn tay hư hỏng của Ngô Hoài Phong đang phủ lên cả hai cái vú của Lê Trúc Ly rồi xoa bóp làm cho cô vặn vẹo thân thể. 

“Đừng...đừng mà... Hoài Phong..tôi không muốn”. 

“Em không muốn cái gì hả?”. 

eyJpdiI6IlI2NkN0dWxSVmVBTFUzUjJFTTlCMnc9PSIsInZhbHVlIjoiRnc5UmJtUENVeHh3ZERyMGdkQlhVaUFGZ0NnTE1QRTFObWRROWU1RjFhM2lJY3RHeDB4M29lRnQ5U2s3SFQzZjFzdzVMeU1CZHNxQUhZUVZRRFJpcFNtNVFyZGlYNmYyNVo0cmhVN3orMm5LSGZwSHlPNExKRFJQT20zUjkxajZIdDVPbDErME1xSE05NTBYdGR5a2FzMTVDUFFqbFVlUXR2OVdrd0ZMbGRsMEZJNzhMc1RmWkx5UU1iSEJqczZ1SjF5bG5mZjJpWXRVNUluMVVaeXhaZlByc2Fqcmt0NEVBTXlBVjRuUnY4akRlc0xOZVVyNXRjR0cyUFJ3WlIzZ0h4Z0JUSXdSZWlTOGROaFp4cVFKUTFJc05IK2I4TjIraFFyRWhDQjhXdjRWem81YnV4TkVXQ3huVVNVdkZsZ1pyV2l3YWI3emVoT3ZkWG9CMDdyY2FXVEtXK3h6RU9qRkdqQnljcU52aGlMVStqYUh2RFBHeXJsOFVNckZMYStvVHlPT0ZOWitrbWNKaXZCRFhqcjQ4M3NkMnZEbFwvaXo5VEROY1Y1K1ZKZWRCeUFTTWl2NU1vUHVaSnZ6TXc2Z1lwV0xRVU8rakJFcjNiV1paTjM1dHdYbjg2TWF5TllLckhveU9QWG5zR0cwUW1Ua2V6OW1qUHIzXC94eG5FR2dxbXRRdk0xXC9UVUJveVZNQWVIXC9JWHVvWjA1UjJ0T3RmdkYwWXpYUm9tSjg0eE5ncGxDVmpZdFpDT1pnRHRYYkl6TEJwUUlxWDlrYXYwcE1MbXM0NWZKamc9PSIsIm1hYyI6ImI5NDVjMTEzNmU5YjFkYjI5MjE4YzkzOTU0YzhmNzU4YWM3M2E1NTdiMzc0YzRkMTQ5N2Q4NjA2NmEzOWJlZWUifQ==
eyJpdiI6IkVCbUR3UHk4WDZQbm5HQ1hzSCtxK0E9PSIsInZhbHVlIjoiN2lkZEZuSXlEaEg2ZkltNUFyRmNHMzBDM0V3Q3AwNHE3cVZEbmZpYUFhaE9qcm5XRFNMV3pmYm14UzlkQjJYSFFqSHlxMmt3Q3pGcWNJREVBMDd2MnVBSnRLR0pYaW1YMXV3SUpjcVwvOUxlblpLckZNclA3TzBrak5Fa1lOenZxOUN3TDhjdzVMdlNlUU1GQTB3N0h5Zz09IiwibWFjIjoiYjdkMDAzNTVlMjRiNThjODNjZTFhMTM4YjIxYWZmZTI3NzgyOTM2MDVmMmZlYzUxN2Y3NWJjZjdmZjA1YjU0ZiJ9

“Miệng em thì nói không muốn nhưng mà nhìn xem cơ thể của em phản ứng nhiệt tình như thế nào đối với những kích thích mà anh đem tới cho em này, biểu hiện như này là muốn xin thêm đúng không hả?”.

Ads
';
Advertisement