Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

“Tần Phong Hi.” 

Trong tình hình như vậy, Tần Phong Hi đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lệ Tử Mặc. 

“Nàng nhớ kỹ cho bổn Đế quân, bất kể lúc nào hay nơi đâu, bất kể có nguy hiểm tính mạng hay không, nàng còn thì ta còn, ta chết thì nàng chôn theo” 

Những lời ngang ngược, lạnh lùng, tàn nhẫn như thế này, cứ như một cái búa đập mạnh vào trái tim Tân Phong Hi, đồng thời, cũng khiến Nguyệt ngừng tay. 

Nguyệt nhìn Lệ Tử Mặc với vẻ không thể tin nổi. 

Đế quân không động tình thì thôi, một khi động tình thì là sống chết bên nhau sao? Lúc này hắn ta nhìn Tần Phong Hi với ánh mắt khác hẳn. Trước đây hắn ta từng nói với Ưng, rất có khả năng Tần Phong Hi sẽ là nữ chủ nhân của họ, bây giờ xem ra đã là nữ chủ nhân rồi. 

Hắn ta quay người, sóng vai chiến đấu cùng các thị vệ, để lại nơi này cho hai người họ. 

Tần Phong Hi chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, mũi cay xè. “Ta chết thì chàng cũng phải chôn cùng!” Nàng lớn tiếng nói. 

Lệ Tử Mặc không suy nghĩ mà đáp ngay: “Được.” Hắn đáp lại như chuyện đương nhiên, cứ như hắn cảm thấy việc làm này vốn dĩ phải là như thế. Tình cảm của Lệ Tử Mặc là kiểu cố chấp, hoặc là không có, lạnh lùng đến cùng, hoặc là, nếu ta chết thì nàng cũng không thể sống một mình, trên đường đến Hoàng Tuyền ta cũng muốn có nàng bên cạnh. 

Thế nhưng Tần Phong Hi lại thích, nàng thích người đàn ông như vậy. 

“Giải quyết xong thứ ghê tởm này rồi nói sau!” Nàng hít một hơi, tay vẫn nắm chặt Phá Sát, nói: “Chàng lại đây, ra phía sau ta, Phá Sát giao cho chàng!” Nàng giao việc gây thương tích cho vua dơi lại cho hắn, nàng cần rảnh tay làm việc khác. 

Cơ thể Lệ Tử Mặc chuyển động nhanh chóng, cơ thể vua dơi quá lớn, điều này khiến nó có chút hạn chế, tốc độ Lệ Tử Mặc càng lúc càng nhanh, gần như có thể làm nó choáng váng, ngay lúc đó, Lệ Tử Mặc đã vọt lên lưng nó, tay nắm chặt Phá Sát, giải phóng cho Tần Phong Hi. 

Tần Phong Hi trượt xuống khỏi cánh của nó, hai tay sờ vào eo rồi rút ra vài cây châm bạc dài. Hiện tại nàng cũng không bảo Lệ Tử Mặc đi nữa, hắn nào chịu đi, thôi thì cùng 

nhau chiến đấu! Hắn chết thì nàng báo thù cho hắn! Còn nàng chết thì sẽ kéo hắn chôn cùng! 

“Chàng tiếp tục phá cánh của nó!” 

“Được!” Lệ Tử Mặc kích hoạt chế độ sát khí, tay cầm Phá Sát, nhảy lên lưng vua dơi, tay hắn giơ dao lên rồi hạ xuống, mỗi lần đều có thể đâm ra một lỗ trên cánh của nó, hoặc xé toạc một mảng lớn. 

Vua dơi gần như phát điên, không để ý đến Tần Phong Hi nữa, tới khi nó phát hiện ra Tần Phong Hi thì nàng đã lao tới trước mặt nó, hai tay kẹp hai cây châm dài, đồng thời đâm vào đầu nó! 

Hơn mười cây châm, toàn bộ cắm hết vào đầu vua dơi! 

Tần Phong Hi nhanh chóng lùi lại, đồng thời hét lên: “Lệ Tử Mặc, lùi lại!” 

Lệ Tử Mặc lại đâm một vết thương lớn trên cánh thịt vua dơi một lần nữa, sau đó nhanh chóng rút lui, đáp xuống bên cạnh Tân Phong Hi. 

“Xem ta cho nổ đầu nó này!” 

Tần Phong Hi đầy sát khí, tay nhanh chóng kết thủ quyết, lớn tiếng hô: “Nổ!” 

“Ầm!” 

Đầu vua dơi chợt nổ tung. 

Lệ Tử Mặc còn chưa kịp khen ngợi thì đã thấy nàng phun ra một ngụm máu, toàn thân mềm nhũn ngã ra sau. 

“Tần Phong Hi!” 

Mặt Lệ Tử Mặc biến sắc, vươn tay ôm lấy nàng. 

Trời vừa tảng sáng, trên ngọn núi này đã bùng lên một đám cháy cực lớn. Đám cháy bắt đầu từ ngôi chùa, lan ra xung quanh, mãi đến khi cả ngọn núi đều bị thiêu rụi hoàn toàn. 

Khi hội Trần Thập ở dưới núi nhìn thấy ánh lửa ngất trời thì Lệ Tử Mặc đã ôm Tần Phong Hi bay vút xuống. Về sau Trần Thập lén nói với Tần Phong Hi rằng, hắn ta chưa bao giờ thấy Đế quân hoảng loạn và lo lắng như vậy, giống như, giống như Đế quân đã không còn là Đế quân nữa. 

Sau khi đi suốt mấy ngày, cuối cùng họ cũng đến được một thành trì lớn. 

Đây đã là khu vực bên trong biên giới Đông Thanh, họ làm việc kín đáo hơn, tất cả các thị vệ đều thu lại khí thế mạnh mẽ và máu tanh, trông giống như một đội thị vệ của gia tộc lớn. 

Trước đây Tần Phong Hi đoán không sai, phong tục tập quán của Đông Thanh tương đối giống với thời cổ đại mà nàng quen thuộc. Còn Phá Vực thì lại hỗn tạp, vì những người trong Phá Vực đến từ các quốc gia khác nhau, họ mang theo thói quen và thẩm mỹ từ quê nhà, cũng như cái tôi quá đặc sắc của họ. Vì vậy, khi ở điện Cửu Tiêu, Tần Phong Hi vẫn không cảm nhận được cảm giác xuyên không về thời cổ đại, vì nơi đó quá tự do, nhưng khi đến địa phận Đông Thanh, càng đi vào khu vực phồn hoa, nàng càng cảm nhận được không khí cổ đại nồng đậm. 

Ví dụ như có những người đàn ông ăn mặc như thư sinh, mùa thu rồi mà vẫn cầm quạt giấy phe phẩy, rung đùi đắc ý đi qua, không cẩn thận va vào một người phụ nữ, thế là liền đỏ mặt lùi lại ba bốn bước liên tục xin lỗi. 

Hay như tấm biển trên một tòa tiểu lâu ở góc phố viết ba chữ “Viện Ỷ Hồng”, khiến nàng cười phụt ra. 

Nguyệt từng đoán rằng nàng không đến từ Đông Thanh, bây giờ nhìn nàng đi trên đường thấy gì cũng mới lạ, quả nhiên là không phải. Chỉ còn lại Nam Cương và Bắc Thương có khả năng, vì nàng từng nói rõ ghét người Tây Cương, chắc không thể là người Tây Cương. 

Điều kỳ lạ là, bất kể họ điều tra thế nào thì cũng không thể tìm ra lai lịch của nàng. Đế quân đã ra lệnh không được điều tra nữa, hắn ta chỉ tò mò thôi. 

“Tân Phong Hi, chúng ta nghỉ chân ở khách điểm Như Vân phía trước được không?” Nguyệt hỏi Tân Phong Hi. Bây giờ hắn ta hiểu rồi, chỉ cần nàng thích thôi, chẳng cần phải 

hỏi chủ nhân. 

Vài ngày trước Tân Phong Hi bị nội thương khi đại chiến với vua dơi hút máu, cần phải dưỡng thương thật tốt, mấy ngày nay họ đều ưu tiên cho nàng, cố gắng tìm khách điểm trong thành để nghỉ chân. 

Vết thương của Tần Phong Hi thật sự khiến mọi người lo lắng mấy ngày liền, vì những ngày đó sắc mặt nàng luôn tái nhợt, tinh thần cũng không tốt, hầu hết thời gian đều ngủ 

trong xe. 

Nguyệt cũng biết Tần Phong Hi chiến đấu với vua dơi hút máu không chỉ dựa vào võ công, mà tà vật đó còn cần đến năng lực đặc biệt của nàng, mà những năng lực đó tiêu hao tinh thần rất nhiều, mệt mỏi hơn so với dùng võ công. 

Mà chính trong lần đó, nàng đã lập được công lớn đầu tiên. Hoàn toàn xứng đáng. 

“Được. 

Xe ngựa dừng trước cổng khách điểm Như Vân, lập tức có tiểu nhị nhanh nhẹn chạy ra đón tiếp họ, còn có người dẫn ngựa của họ ra chuồng ngựa phía sau. 

“Khoan đã, đám người dắt ngựa kia. 

Một giọng nói trong trẻo vang lên, có tiếng vó ngựa từ xa đến gần, dừng lại ngăn cản trước mặt bọn. Thiếu nữ xinh đẹp mặc áo màu tím hồng, tay cầm roi mềm, phóng khoáng dứt khoát nhảy xuống ngựa, mắt không nhìn ai mà lại dán chặt vào Đạp Tuyết và Phi Ngân. 

Nhìn dáng vẻ của nàng ta có thể thấy là người hiểu ngựa. 

“Hai con ngựa này bao nhiêu tiền?” Sau khi nhìn một lúc, nàng ta mới rời mắt khỏi ngựa, quay sang nhìn Nguyệt rồi đánh giá hắn ta. Tần Phong Hi và Lệ Tử Mặc vốn định xuống xe, nghe vậy thì ngồi lại, đợi Nguyệt đối phó với thiếu nữ này xong rồi nói sau. 

“Cô nương, hai con ngựa này của bọn ta không bán. Tính tình Nguyệt rất tốt, lúc này còn trả lời hòa nhã. 

Thiếu nữ lập tức lạnh mặt, giận dữ nói: “Tại sao không bán? Các ngươi có cần chúng đâu!” 

Nguyệt cảm thấy khó hiểu: “Ai nói với ngươi bọn ta không cần?” 

“Vừa rồi ta đi theo các ngươi nhìn thấy hết rồi, hai con ngựa này không có người cưỡi!” Thiếu nữ tức giận nói. 

Nguyệt không nhịn được cười: “Vị cô nương này, hiện tại bọn ta không cưỡi không có nghĩa là bọn ta không cần. Hơn nữa, dù bọn ta không cần thì đây vẫn là ngựa của bọn ta, bọn ta không muốn bán thì không bán” 

“Này, ngươi biết bổn cô nương là ai không?” 

“Ồ, đúng thật là không biết đấy. Nhưng mà tại hạ chưa kết hôn, nếu lỗ mãng hỏi tên cô nương thì có lẽ sẽ gây hiểu lầm. 

Tần Phong Hi ở trong xe nghe thấy lời này không nhịn được cười. Nghe Nguyệt nói cũng nhận ra được tâm trạng của hắn ta, nếu không hắn ta sẽ không giễu cợt tiểu cô nương nhà người ta như vậy. Ý của cô nương đó là đang nói đến thân phận, thế mà hắn ta lại cố tình hiểu thành tên gọi. 

Quả nhiên thiếu nữ kia tức đỏ cả mặt: “Hiểu lầm gì mà hiểu lầm! Ngươi nghe đây, ta là cháu gái của Mộng Bích tiên tử trên Bích Tiên Sơn!” 

“Mộng Bích tiên tử của Bích Tiên Sơn?” Trong xe ngựa, Tần Phong Hi ngạc nhiên nhướng mày, hỏi Lệ Tử Mặc: “Là ai vậy?” 

Nếu những người này đều nổi tiếng khắp thiên hạ thì tại sao nàng chưa từng nghe lão đạo sĩ nhắc đến? Đến cả người như Hoa Kiến Công còn được lão đạo sĩ vẽ hình lại cơ mà. Chuyện này khiến nàng nghĩ mãi cũng không thông. 

“Tam sơn trong thiên hạ, cũng là một trong ba đại môn phái.” Lệ Tử Mặc nói: “Nàng đã biết Vấn Thiên Sơn rồi, hai sơn khác là Bích Tiên Sơn và Trầm Vân Sơn. Vấn Thiên Sơn là do trưởng lão đứng đầu, còn Bích Tiên Sơn thì là Mộng Bích tiên tử. Vậy nên, cháu gái của Mộng Bích tiên tử cũng tương đương với địa vị Công chúa của Vấn Thiên Sơn. 

Tần Phong Hi lại hỏi: “Vậy Trầm Vân Sơn thì sao?” 

Lệ Tử Mặc nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút kỳ lạ, sau đó không trả lời. Bên ngoài lại vang lên tiếng của thiếu nữ, Tần Phong Hi tạm thời bỏ qua câu hỏi này. “Hóa ra là Cảnh Tinh Nghiên cô nương. 

Xem ra danh tiếng của Bích Tiên Sơn cũng không nhỏ, đối phương vừa nói danh tính là Nguyệt đã biết tên nàng ta ngay. Cảnh Tinh Nghiên của Bích Tiên Sơn? 

“Đã biết ta là ai rồi thì nói nhanh, hai con ngựa này giá bao nhiêu? Yên tâm, ta không muốn lấy không ngựa của ngươi đâu!” Giọng điệu của Cảnh Tinh Nghiên mang rõ sự kiêu 

ngạo. 

Tần Phong Hi nghe vậy không nhịn được cười, ban đầu nàng còn định chờ Nguyệt đối phó thiếu nữ này, còn bây giờ cứ dứt khoát xuống xe luôn vậy, không biết gặp người như thế này còn phải dây dưa đến bao lâu. 

Nàng vừa định tự mình nhảy xuống xe thì Lệ Tử Mặc đã nhảy xuống trước, sau đó đưa tay bế nàng xuống. 

Có lẽ mấy ngày trước sắc mặt tái nhợt của nàng khiến hắn cảm thấy nàng rất yếu đuối, mấy ngày nay xuống xe ngựa đều do hắn bế. 

Động tĩnh này khiến Cảnh Tinh Nghiên vô thức quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Lệ Tử Mặc đặt Tần Phong Hi xuống, rồi quay người. 

Ánh nắng mùa thu rực rỡ chiếu lên người người đàn ông trước mắt, hắn mặc chiếc cẩm bào màu đen, vóc người đồ sộ, cao lớn hơn hầu hết người đàn ông Đông Thanh Quốc, toàn thân lạnh lùng uy nghiêm đã làm lu mờ hết những người xung quanh. 

Một lần gặp Lệ Tử Mặc, lầm lỡ mất cả đời. 

Câu này rất thích hợp dùng cho Cảnh Tinh Nghiên. 

Nhưng khi sau này cô cô của nàng ta thở dài nói với nàng ta câu này, thì đã quá muộn, quá muộn rồi. 

Hiện tại Cảnh Tinh Nghiên chỉ biết, người đàn ông trước mắt khiến nàng ta bỗng chốc quên cả thở, quên hết những người bên cạnh, quên cả hai con ngựa đẹp mà nàng ta yêu thích, quên hết tất cả, trước mắt chỉ có mình hắn. 

Người đàn ông lạnh lùng như một ngọn núi tuyết. 

Đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước trên đỉnh núi tuyết. 

eyJpdiI6ImNBY0hQWlJ0Q1QxVkpKVEdJSVVjMFE9PSIsInZhbHVlIjoidUhjdGJJWTM2Z29DQ1hQYmFnVHFrWXdyMHdKVUpqUlJ3UW9mOEFiSXlZZ25aclhsM0ZnekJrZEZENFh4WllROG5LNllFbngyXC8zWHJmaExabXhBcXdNbkxEbzNuMngyemg5bVwvMWJ2ZEhzSDFXUlQyU1dTWGdJTkFqTVwvenFiZTIyUHdkUW10Z0ZVQTNkdTd1a08yRjBmN21mMDh2NlJkOGw2dHh1XC9reFYxVE5Mc2JrdFhpV2RneTFKaTM4cjFYdXlDOWdHS0pZeVp0RmJ5UjltYWJPVmk3T0lwMGJtMERoZnozUFYyajNQWGZBYVhwSzVpa2NrVVdVWFRsTWpCV3djaG1nYTFGSWN1V1hKUUI4RVwveFM1THpaVkpyZVQyWkFGeDJPQjVyelB1eHhaQUhhRVF6Z1cxSXFjY3AwRXhkUkQ0emVVOGI0R1YrTEJQcHZcL1hqZHFXYnJ3eFVqSUl5K3FQZGJkZTVGeTlvPSIsIm1hYyI6IjVlMDEzMmU3MzMzNzFlN2Q5M2RmMzExYjYyZTY2ZmMwNGQwMjdhN2ZjZjQ0ODZiZWIzNjgzOTFmYzA4NzhiNzQifQ==
eyJpdiI6IkszRzU3MmhqUzN4NnRyWVlFV1wvbUd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IktnSkN1SHlSeXVzeWxSQjhjeUZSdyt3dWphaEl1ZkdraUpWdk91YWxYU0ZzS3lDYzFiNmVkUEpBMWtxQVwvWHpsdEhLaXdYZUxiSHQ3MXFEMHRVdnFPYjVcLzBzc2JlUHlLWGxDVGV6UTNwQVdQUlpCSGM0RVwvXC9OVzREYzRKcUVmbWtMU3ZjcEdXWkpJSk51ZlBxTjhNVkE9PSIsIm1hYyI6IjdjNDQ4MGNlYWIwY2MxMGMzYzlhN2YzZWMxMWNjNjUwYzdjNzYzYTIzNTY2ZjM4MWI5OWU1M2U2Y2ZmZWJmYmIifQ==

“Ai cũng nói cả hai tuyệt sắc thiên hạ như thánh nữ Vấn Thiên Sơn và Lưu Vân tiên tử của Trầm Vân Sơn đều muốn gả cho chủ nhân Phá Vực, ta nghĩ là do các nàng chưa từng gặp chàng thôi...

Ads
';
Advertisement