Tất cả thuyền đều bất ngờ bị xoáy nước cuốn đi, chẳng mấy chốc đã bị hút vào trung tâm vòng xoáy. Có thuyền thậm chí còn bị lật, người trên thuyền cũng rơi xuống sông, chớp mắt bị xoáy nước nhấn chìm, biến mất không còn dấu vết.
Trên mặt sông tiếng người la hét chói tai, có người chèo thuyền còn hoảng sợ hô lên: “Thủy quái, gặp thủy quái rồi!”
“Mau điều khiển thuyền đi, a a a, sắp lật rồi!”
Nhưng la hét cũng vô ích, thuyền sắp lật vẫn sẽ lật thôi.
Nguyệt khiếp sợ nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, rồi lại nhìn chiếc thuyền nhỏ của bọn họ vẫn đang trôi vững vàng giữa dòng nước xoáy, ngạc nhiên đến nỗi sắp rớt cả cằm ra ngoài. Ông lão đứng ở đầu thuyền, hai chân mở rộng, vững vàng như một ngọn núi. Chiếc thuyền nhỏ vẫn trôi theo tốc độ dòng chảy của xoáy nước, nhấp nhô lên xuống theo con sóng, giữa những chiếc thuyền lật úp và đám người ngã xuống, con thuyền trông rõ là thần kỳ.
“Này này này, thuyền sắp lật rồi kìa, mau nhảy xuống nước đi” Nguyệt nghiêng đầu, nhưng lại thấy Tần Phong Hi đang vẫy tay với những người trên chiếc thuyền lớn trước mặt, dáng vẻ của nàng rõ ràng là đang xem kịch hay.
Nguyệt: “. ”
Tần Phong Hi, cô đang muốn đám người trên thuyền lớn trước mặt không chết vì bị nước nhấn chìm thì cũng chết vì bị cô chọc tức đến hộc máu phải không?
“Tiểu cô nương đứng vững nhé, lát nữa rơi xuống nước là ta không cứu được ngươi đâu.” Ông lão hô lên.
Tân Phong Hi phất phất tay nói: “Lão cứ lo chèo thuyền cho tốt là được rồi, lo nhiều như vậy làm gì”
Ông lão cười mắng: “Có lòng tốt mà không biết điều.
“Tần Phong Hi, cô quen ông ấy à?” Lúc này Nguyệt mới có cơ hội hỏi.
Tần Phong Hi lắc đầu: “Không quen, ai nói ta quen thế? Lần đầu tiên gặp đó. Nhưng là lần đầu tiên gặp người thật, chứ trước kia nàng đã từng thấy trong bức họa rồi.
Đúng vậy, ông lão này cũng nằm trong xấp tranh của lão đạo sĩ, có thể tin tưởng liên thủ được, chính là Kim Lão.
Kim Lão giống hệt như họ của ông ấy vậy, chỉ thích vàng.
Không thích bạc, chỉ thích vàng, bởi vì ánh vàng lấp lánh, nhìn vàng là tâm trạng ông ấy sẽ thấy vui vẻ.
Kim Lão và Khổng Tu là sư thúc và sư chất, lão đạo sĩ từng nói nếu như có ai đó có thể khuyên được Khổng Tu thì người đó chắc chắn là Kim Lão. Đáng tiếc Kim Lão hành tung bí ẩn, rất khó tìm được ông ấy. Ông ấy chính là một lão già nghịch ngợm, thích nhất là du ngoạn đó đây, hơn nữa còn thích chơi đùa. Có lúc gặp ông ấy sẽ thấy ông ấy là một đầu bếp, lần khác gặp có lẽ sẽ là dáng vẻ của một hòa thượng, lần khác nữa có thể lại là một gã sơn tặc.
Còn lần này xem ra ông ấy vào vai người chèo thuyền.
Lúc đứng trên bờ nhìn thấy ông ấy, Tần Phong Hi đã biết ngay hẳn là Kim Lão đã hay tin về Khổng Tu nên mới tới đây, có lẽ là muốn đi cứu Khổng Tu. Nhưng ngay cả khi phải đi cứu người, ông ấy cũng muốn chơi đùa trước, tiện thể kiếm chút vàng lá.
“Nè cẩn thận, tiểu tử kia, ngươi đi giữ đuôi thuyền đi" Kim Lão sai bảo Lệ Tử Mặc mà không khách sáo chút nào. Lệ Tử Mặc không thèm nhìn ông ấy, mới đạp một cái là người đã bay đến chỗ đuôi thuyền. Hắn khéo léo dùng thế kình thiên trụy ngàn cân, giữ đuôi thuyền không bị đong đưa bởi sóng nước.
Kim Lão lấy cây sào chấm trái chấm phải trong xoáy nước rồi đột nhiên hô to một tiếng: “ Lên!”
Thuyền nhỏ bay lên, thoát khỏi xoáy nước, lao lên không trung giống như phi thuyền, sau đó “bịch” một tiếng, lại trở về mặt nước.
“Giữ chắc vào.”
“Nói lắm thế.” Lệ Tử Mặc đứng vững, đáy thuyền lại chìm xuống, chiếc thuyền nhỏ chỉ nghiêng ngả một chút rồi lại nằm yên nhờ vào nội lực thâm hậu của hai người trước sau, vững vàng trôi trên mặt sông.
Nguyệt và Tân Phong Hi đứng chính giữa, chân vẫn luôn bám vững trên sàn thuyền. Kim Lão vuốt mặt rồi nói: “Ôi trời, dọa lão phu hết hồn, đây là thủy quái đó hả”
Ngay cả Lệ Tử Mặc cũng muốn nguýt mắt lườm, nào có thấy ông bị hù dọa đâu?
“Mấy người các ngươi cũng khá lắm.” Kim Lão quét mắt qua từng gương mặt, sau đó vẫn nhìn sang Tân Phong Hi: “Nhìn ngươi thuận mắt nhất. Ngươi tên là gì?”
“Tần Phong Hi
“Tần?”
Tân Phong Hi trông thấy ánh mắt ông ấy có vẻ kinh ngạc, thầm giật mình, nhưng ngoài mặt nàng vẫn tỉnh bơ nói: “Ừm, Tần
“Đáng lẽ không phải họ Tần chứ... Tần gia ở bên này cơ mà.” Kim Lão ngậm miệng lại, lắc đầu nói: “Thôi không có gì, không có gì.
Tân Phong Hi biết chắc hẳn Kim Lão này đã biết chuyện gì đó. Tần gia? Ở thế giới này có một Tần gia có địa vị đặc biệt sao? Nhưng nàng thật sự rất hiếm khi nghe nói đến họ Tần ở nơi này, không, không phải là hiếm, mà là sau khi đến đây nàng chưa từng nghe nói có ai họ Tần cả.
Kim Lão không nói, vậy lần sau nàng lại hỏi tiếp.
“Các ngươi cũng muốn đi xem Băng Sơn Huyết Liên à?”
Tần Phong Hi gật đầu: “Bọn ta đi xem thôi không được hả?” Nàng tạm thời chưa muốn nhắc đến chuyện của Khổng Tu.
“Một đóa Huyết Liên giả thì có gì đáng để xem? Hay là ngươi để hai đứa này đi hóng hớt, còn ngươi với ta đi kiếm mấy thứ ngon ngon mà ăn, ngươi thấy sao?”
Kim Lão nhướng mày với Tần Phong Hi, trông cứ như một gã ham ăn đang rủ rê đồng bọn vậy.
Tần Phong Hi cũng hơi dao động, nhưng tay nàng đã bị Lệ Tử Mặc siết chặt. Người phụ nữ này, muốn bỏ mặc hắn để đi theo lão già thối tha kia sao? Cũng to gan đấy!
“Không được rồi, đây là chủ nhân của ta, ta chỉ là một thị nữ, phải đi theo chủ nhân mới được.” Tần Phong Hi lập tức buồn bã nói.
Kim Lão “xì” một tiếng.
“Lão bá, sao lão bá lại nói đóa Huyết Liên kia là giả?” Tần Phong Hi trấn an thành ghen nào đó, rồi lại quay sang dò hỏi Kim Lão. Sau khi lấy được đóa Huyết Liên, nàng quả thực chưa từng mở ra xem thử, khi đó nàng tưởng là Tuyết Liên nên không tò mò chút nào. Vậy nên thật ra nàng cũng không biết rốt cuộc Huyết Liên trong chiếc hộp đó có hình dạng ra sao.
“Đó là bởi vì lão phu đã từng thấy Huyết Liên thật sự” Kim Lão nói ra, khiến ai nấy đều ngạc nhiên.
“Cái gì, cái gì? Lão bá từng nhìn thấy Huyết Liên rồi ư? Nhưng nhỡ đâu của Vân Minh Hà là một đóa Huyết Liên khác thì sao.
“Xí, tiểu cô nương, có phải ngươi nghĩ Băng Sơn Huyết Liên giống như mấy kẻ ngu đần có mặt ở khắp nơi không?”
Há, so sánh kiểu gì thế? Kim Lão nghịch ngợm này hình như giống hệt những gì lão đạo sĩ từng miêu tả vậy, chơi cùng thì vui nhưng không phải ai cũng có thể chơi cùng ông ấy.
Tần Phong Hi ngạc nhiên nhìn sang Nguyệt. Nguyệt Vệ gật đầu với nàng: “Băng Sơn Huyết Liên, hiếm lắm mới mọc một gốc, ngàn năm mới ra một đóa.
Sốc thật, ngàn năm chỉ ra một đóa. Như vậy chứng tỏ thật sự chỉ có một đóa.
Nếu như Kim Lão đã từng nhìn thấy đóa Huyết Liên kia thì đóa của Vân Minh Hà ở đâu ra? Nếu dùng Huyết Liên giả thì sẽ như thế nào?
Nhưng dù nó là giả thì cũng không liên quan đến nàng, nếu như Vân Phong...
Không đúng!
Tần Phong Hi đột nhiên nhảy dựng lên.
Vân Phong có biết đóa Huyết Liên đó là giả không? Nếu không biết thì đến lúc phát hiện ra Huyết Liên trong tay là giả, liệu hắn ta có nghĩ là bị nàng đánh tráo rồi không?
Bởi vì đồ ở chỗ nàng suốt một thời gian dài, muốn đánh tráo là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra mà đúng không? Vả lại trừ đóa Huyết Liên đó ra, hình như nàng không có lý do nào khác để lẻn vào sơn trang Vân Phong. Nếu đã lấy được rồi thì sao phải vì hai bữa ăn ngon hắn ta nấu mà trả lại một món đồ quý giá như vậy?
Có phải là ngốc không?!
Tần Phong Hi thật sự cảm thấy mình rất ngốc.
Nếu Vân Phong lấy đóa Huyết Liên đó đi cứu người nhưng lại xảy ra vấn đề gì, có khi nào sẽ đổ mọi chuyện lên đầu nàng không?
Tần Phong Hi bỗng chốc cảm thấy rối rắm. Mặc dù nàng không cần phải lo cho sự sống chết của người khác, nhưng lỡ như vì vậy mà vô tình gây thù chuốc oán với ai thì thật là oan cho nàng quá.
Nhìn sắc mặt nàng đột nhiên tối sầm, Nguyệt Vệ suy nghĩ một hồi cũng hiểu ra sự tình đằng sau, lập tức mỉm cười nói: “Tần Phong Hi, xem ra rất có thể cô đã làm chuyện ngu ngốc rồi.
“Phắn. Tần Phong Hi nguýt mắt lườm hắn ta.
“Huyết Liên giả đó cũng không có độc, chỉ là trông thì xịn nhưng không dùng được. Đó là hoa nhánh của Băng Sơn Huyết Liên, hình dạng giống nhau như đúc, nhưng nếu ăn phải mấy đóa Huyết Liên vô dụng đó thì cùng lắm chỉ tiêu chảy, không chết người được đâu. Kim Lão phất tay, dửng dưng nói.
Ý là tạp chất đó, chỉ là tạp chất thôi, nếu bị tiêu chảy thì cũng không có gì to tát.
“Lão bá, vậy ý lão bá là đóa Huyết Liên bây giờ đang trong tay lão bá à?” Tần Phong Hi sáp qua, thấp giọng hỏi: “Vậy lão bá còn đến đây hóng hớt, lão bá không sợ bị người ta biết được rồi bị tất cả mọi người vây đánh sao?”
“Ai nói với ngươi thứ đó ở trong tay ta? Lúc ta thấy nó, nó vẫn chưa nở hết hoàn toàn, ta lại lười ở đó chờ nên đi mất rồi.
Thứ tốt như vậy mà lão bá cũng lười chờ, lười chờ luôn đấy!
Người khác nghe được chắc tức đến hộc máu! Xét về khả năng chọc tức người khác, lão già nghịch ngợm này còn lợi hại hơn nàng nhiều!
Tần Phong Hi đỡ trán: “Nếu lão bá đã đi rồi thì làm sao dám chắc không phải sau này Vân Minh Hà đã tình cờ đến đó, trùng hợp thấy hoa nở, tiện tay hái nó xuống.
“Nơi đó Vân Minh Hà không đến được đâu. Kim Lão lắc đầu: “Không, đúng hơn là chẳng có mấy ai đến được đâu.
“Nơi nào mà thần bí vậy?”
“Ngươi đồng ý làm giúp lão phu một chuyện, lão phu hứa xong việc sẽ dẫn ngươi đi tìm cây Băng Sơn Huyết Liên đó, ngươi thấy sao?” Kim Lão thì thầm bằng giọng rất thần bí.
“Lão bá nói trước là làm chuyện gì đã.
“Giúp ta đi cứu một người.
Tần Phong Hi thầm giật mình, nhưng vẫn tỉnh bơ nói: “Cứu người?”
“Không sai, ta không đến đây để hóng hớt, ta đến để cứu sư chất nhà ta, chỉ là không biết nó bị giam ở chỗ nào. Ngươi, và cả hai tiểu tử kia nữa, cùng nhau giúp ta tìm đi.”
Tần Phong Hi bỗng chốc bật cười trong lòng. Ha ha ha, ông ấy muốn tìm Khổng Tu sao? Vụ làm ăn này dễ, quá dễ!
Nhưng nàng vẫn bày ra vẻ mặt khó xử: “Nghe nói ở sơn trang Vân Phong toàn là núi cao, núi lớn núi nhỏ chiếm gần hết đảo, muốn tìm một người đâu có dễ vậy? Hơn nữa lần này có rất nhiều người tới, càng không dễ tìm, lỡ như người ta tưởng ta muốn ăn trộm Huyết Liên, thì chẳng phải ta sẽ trở thành mục tiêu bị công kích à? Nguy hiểm lắm đấy
Nguyệt Vệ âm thầm nguýt mắt khinh, rõ ràng cô biết người kia bị nhốt ở đâu mà! Rõ ràng mục đích bọn họ tới đây lần này chính là để cứu người kia! Bây giờ còn muốn tiện tay hốt luôn Băng Sơn Huyết Liên à?
Kim Lão hơi ngẩn người: “Nguy hiểm vậy ư? Ngươi có thể âm thầm tìm, ta đâu có bảo ngươi để cho cả thiên hạ đều biết”
“Nhưng nhiều người đến đây như thế, chắc chắn sẽ có cao thủ, khó tránh gặp bất trắc, tóm lại là vẫn có nguy hiểm.
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Chuyện đó bây giờ ta chưa nghĩ ra, cứ coi như lão bá nợ ta đi, sau này khi nào ta nghĩ ra, ta sẽ đến đòi lão bá”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất