Lúc nãy Khổng Tu chưa thấy rõ dáng vẻ của Lệ Tử Mặc, lúc này hắn đến gần nên nhìn rõ hơn, Khổng Tu đột nhiên kinh hãi kêu lên: “Ngươi là ai?”
Động tác đâm tảng đá của Lệ Tử Mặc hơi khựng lại một chút, hắn giương mắt nhìn Khổng Tu.
Sao vậy? Gặp ma đấy à?
Tần Phong Hi cũng lấy làm kinh hãi, hỏi: “Khổng tiền bối, ngài bị sao vậy?”
Khổng Tu bình tĩnh lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lệ Tử Mặc, trong mắt loé lên ánh sáng sắc bén quái dị, nhưng vẻ mặt lại có chút đau khổ: “Giống, quá giống”
“Giống ai?” Lệ Tử Mặc trầm giọng hỏi.
“Tông chủ của Đoạn Trần tông”
Câu này vừa thốt ra, không chỉ Tần Phong Hi và Lệ Tử Mặc mà ngay cả Kim Lão cũng ngẩn cả người.
Không gian trong động bỗng yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng hít thở.
Mất một lúc lâu sau Tần Phong Hi mới tìm lại được nhịp tim của mình. Nói đùa gì vậy? Lệ Tử Mặc giống Tông chủ của Đoạn Trần tông ư?
“Cha mẹ ta đã chết rồi” Lệ Tử Mặc lạnh lùng nói. Ngụ ý hắn không phải đứa con hoang không rõ thân phận, hắn có cha mẹ, đương nhiên không có bất cứ quan hệ gì với gã Tông chủ đáng chết kia của Đoạn Trần tông.
Khổng Tu lại cười khổ nói: “Ta không nói ngươi có thể là con của hắn, so tuổi tác cũng không có khả năng ấy”
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Kim Lão hỏi: “A Tu, chẳng lẽ sư điệt từng gặp mặt Tông chủ Đoạn Trần tông rồi ư?” Mọi người đều nói người đó hành tung bí ẩn, là thần
long không thấy đầu đuôi, đối với ông ấy thì người thần bí nhất trên đời này chính là Tông chủ của Đoạn Trần tông. Đoạn Trần tông xây dựng tại đây đã rất nhiều năm, thế mà thiên hạ chưa có ai từng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Tông chủ cả.
Sao Khổng Tu lại có thể gặp ngời đó ta được?
“Ra ngoài rồi nói tiếp. Tần Phong Hi có cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, nơi này không thể ở lại, không thể trì hoãn thêm.
Lệ Tử Mặc cũng không hỏi nữa, ánh mắt như đóng băng. Hắn vung tay mấy lần, chỉ thấy tảng Đá Trời mà nội lực của mọi người cũng khó mà phá vỡ, nhưng dưới lưỡi dao của Phá Sát thì lại giống như đậu hũ, loạch xoạch mấy cái đã bị chém vỡ.
Cùng lúc khi tảng đá bị chém vỡ, Tần Phong Hi tự giác xoay người sang chỗ khác, sau đó lấy một cái bọc nhỏ đưa cho Kim Lão.
Kim Lão vẫn không biết lúc ra ngoài tại sao nàng lại tìm hai bộ quần áo và giày tất của đàn ông, đợi lúc này nhìn thấy mới giật mình.
Bị khoá trong tảng đá tầm chục năm, quần áo trên người Khổng Tu đã mục nát từ lâu, hiện giờ ông ấy đang loã thể.
Mà bởi vì nhiều năm không thấy ánh mặt trời, nên cơ thể của Khổng Tu cũng không giống người thường nữa. Nhưng điều làm bọn họ bất ngờ chính là cơ thể của Khổng Tu không héo rút cũng không biến dạng, mà chỉ trắng bệch ra thôi.
Có điều vì nhiều năm không hoạt động, hơn nữa Khổng Tu lại bị cưỡng ép ở tư thế đứng thẳng trong tảng đá, hiện giờ đột ngột được tự do, hai chân của ông ấy không nghe cơ thể điều khiển, lập tức ngã xuống.
Lệ Tử Mặc tuyệt đối sẽ không giơ tay ra đỡ một người đàn ông trần truồng như vậy, trái lại còn ghét bỏ lập tức lùi ba bước về bên cạnh Tần Phong Hi. Ừm, hắn vẫn thích cơ thể phụ nữ hơn.
Cũng may Kim Lão kịp thời đỡ lấy Khổng Tu.
Sau khi ông ấy mặc quần áo tử tế vào cho Khổng Tu xong, Tần Phong Hi mới xoay người lại, sờ soạng lấy ra một cái lọ nhỏ. Ban đầu nàng muốn tự mình làm, nhưng dưới ánh mắt sáng rực của người nào đó, nàng đành phải đưa cái lọ cho Kim Lão.
“Lão bá, cho Khổng tiền bối uống toàn bộ thuốc trong lọ đi.”
Mở nắp lọ ra, một mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi, mặc dù không biết đây là thứ gì, nhưng Kim Lão và Khổng Tu đều hiểu nhất định nó không phải vật tầm thường.
Trong lọ có năm viên thuốc tròn màu trắng. Nói thật, nếu không phải vì Khổng Tu là bạn tốt của lão đạo sĩ thì Tần Phong Hi cũng không nỡ lấy ra. Phải biết rằng đây là đồ tốt nhất nàng mang tới từ hiện đại, là thuốc cứu mạng.
Viên thuốc rơi vào miệng lập tức tan ra, hương vị giống như rượu ngon, mát lạnh say lòng người. Khổng Tu âm thầm kinh ngạc không thôi, chỉ chốc lát sau bèn cảm giác có
một dòng nước nóng từ vùng đan điền chảy lan ra tứ chi. Rất nhanh sau đó, hai chân vẫn cứng ngắc như đá không thể khống chế lập tức ấm lên và cũng được mềm hoá.
Khổng Tu lại có cảm giác lấy lại được cơ thể, bỗng thấy mắt mũi cay cay.
“Được rồi, đi thôi, có chuyện gì chúng ta rời đi rồi nói sau” Tần Phong Hi hơi căng thẳng, nàng không muốn xảy ra chuyện gì ở chỗ này. Nàng vẫn chưa nhìn ngắm hết thế giới bên ngoài kia, lúc nào cũng phải bôn ba đủ kiểu, ngẫm lại mà thấy lòng chua xót.
Tuy rằng tuổi tác của Kim Lão đã lớn, nhưng với tu vi của ông ấy, vác Khổng Tu trên lưng vẫn không hề hấn gì.
Bốn người ra khỏi hang động, sau đó lập tức lướt nhanh xuống Thuỷ Vụ Phong.
Nhưng vừa tới lưng chừng núi, Tần Phong Hi đột nhiên ngừng lại rồi hoảng sợ nhìn xuống dưới núi: “Mọi người xem kìa!”
Hơi nước dày đặc, vốn dĩ không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, nhưng bọn họ lại thấy được ánh lửa mơ hồ.
“Lửa, sơn trang cháy rồi!” Kim Lão cũng nghẹn ngào thốt lên.
Khoảng cách xa như vậy mà còn nhìn thấy ánh lửa, đám cháy ấy phải lớn đến mức nào đây?
“Quả nhiên Vân Minh Hà có âm mưu!”
“Lão bá, đường đi tới Thuỷ Nhai ta vẽ trước đó lão bá vẫn nhớ rõ chứ?” Tần Phong Hi nói rất nhanh: “Lão bá đưa Khổng tiền bối đi tìm Nguyệt trước đi, bọn ta sẽ tới sau. Nói xong, nàng kéo Lệ Tử Mặc xoay người chạy vội về hướng khác.
“Hi nha đầu, ngươi cẩn thận chút nhé!” Kim Lão bất đắc dĩ hô lên, sau đó cõng Khổng Tu tiếp tục xuống núi.
“Nàng định tìm cái gì?” Lệ Tử Mặc hỏi Tần Phong Hi, rõ ràng nàng sốt ruột muốn rời đi, tại sao còn tiếp tục phóng lên núi?
“Côn trùng” Mặc dù Tần Phong Hi ghét đám côn trùng, nhưng bây giờ nàng cần dùng đến chúng, không thể không có được. Dù nàng cảm thấy nếu Vân Minh Hà muốn làm chuyện lớn gì thì Nhị sư thúc, cũng chính là Nhị trang chủ chắc hẳn sẽ không dùng hết số côn trùng tích trữ, họ sẽ dời hết côn trùng đi. Nhưng nếu không tận mắt nhìn thì làm sao xác định được?
Dựa vào bản lĩnh của nàng, tìm tới Trùng Quật không khó, nơi nuôi nhiều côn trùng thì chắc chắn có mùi rất rõ ràng.
Đó là một cái hang đá khổng lồ, chỉ cần nhìn quy mô của hang đá đã biết trong này nuôi bao nhiêu côn trùng!
“Đúng là ghê tởm, nghe nói Trùng Quật này là của Nhị trang chủ của sơn trang Vân Phong, chàng từng nghe nói chưa?” Tần Phong Hi hỏi.
Lệ Tử Mặc lắc đầu: “Chưa từng nghe đến người này”
Bọn họ tiến đến gần xem xét, trong Trùng Quật quả nhiên trống rỗng, nhưng cho dù đã trống thì bốn phía và trên đỉnh hang vẫn còn một số con côn trùng đang ngọ nguậy. Nghe nói Trùng Quật chính là nơi nhét đủ loại côn trùng vào trong để bọn chúng tự sinh tự diệt, những con còn sống sót đều rất cường hãn. Việc này cũng giống như nuôi cổ, càng giống quy tắc sinh tồn tàn khốc mà tổ chức lính đánh thuê phi pháp đặt ra hơn, không ngừng giết chóc, ai có năng lực mới có thể sống sót.
Hiện giờ những con côn trùng còn sót lại đều còn sống, đương nhiên chúng cũng rất cường hãn, có lẽ vì đối phương đi quá vội nên đã bỏ sót chúng.
“Trong Trùng Quật có mấy căn phòng đá
Lệ Tử Mặc đột nhiên chỉ xuống bên dưới và nói.
Tân Phong Hi thăm dò thử, quả nhiên thấy vách trong của hang đá có đục mấy căn phòng nhỏ chỉ chứa được một người, bên ngoài là cửa đá đóng chặt, trên cửa lưu lại ba cái lỗ nhỏ. Trong đó có một cánh cửa đá mở ra nên bọn họ mới nhìn được bên trong.
“Cái này... Nhớ tới lần trước bọn họ muốn bắt nàng tới Trùng Quật, nói rằng đám côn trùng đã rất lâu không có đồ ăn mới, Tần Phong Hi đại khái có thể hiểu tác dụng của
những căn phòng đá này.
Giam giữ người ở bên trong phòng, những con côn trùng đói khát kia phát hiện có đồ ăn sẽ liều mạng bò từ lỗ nhỏ vào trong. Nhưng trên cửa chỉ có ba cái lỗ, có thể chui vào được hay không đều phụ thuộc vào bản lĩnh của chúng.
Đây là phương thức huấn luyện trùng, nhưng đối với người bị nhốt trong hang đá thì chính là cực hình.
Tần Phong Hi quan sát một lúc rồi đi tới một bên khác và giẫm mạnh xuống đất, mấy cánh cửa đá còn lại đều mở ra. Sau đó nàng trông thấy bên trong một căn phòng có một bộ xương.
“Nàng ở lại đây, bổn Đế quân đi xuống xem thử”
Bởi vì trong cơ thể có một con tuyệt cổ, là vua của vạn cổ nên Lệ Tử Mặc không hề e ngại đám côn trùng này. Hắn nhảy xuống, thân mình lắc lư tiến vào trong phòng đá. Phòng đá chỉ có thể chứa một người, hắn đành phải nghiêng mình cầm Phá Sát chém vào bộ xương kia.
Thịt đã bị gặm ăn sạch, quần áo cũng bị côn trùng đục lỗ chỗ, rách tung toé.
Nhưng trong miệng của bộ xương vẫn ngậm một miếng ngọc bài.
Lệ Tử Mặc tuyệt đối không có khái niệm giữ nguyên thi cốt, hắn dùng Phá Sát cắm vào và nhẹ nhàng vặn một cái, răng trong miệng lập tức rơi xuống. Hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy miếng ngọc bài rồi nhảy lên.
Mà trong lúc Lệ Tử Mặc làm những việc này thì Tần Phong Hi đã cầm bình và lựa lấy mấy con côn trùng nhét vào.
“Đây là cái gì?” Thấy đồ mà Lệ Tử Mặc cầm trong tay, nàng buồn bực đọc chữ trên miếng ngọc: “Thiên?”
“Đây là lệnh bài của Trang chủ sơn trang Vân Phong” Lệ Tử Mặc nói: “Bộ xương kia rất có thể là Vân Minh Hà
“Cái gì?”
Tần Phong Hi kêu lên. Nếu đó là xương của Vân Minh Hà, vậy Vân Minh Hà hiện tại đang ở sơn trang Vân Phong là ai? Không, không đúng, người tên Vân Minh Hà này chỉ nghe danh chứ chưa từng xuất hiện bao giờ!
Vậy thì Nhị sư thúc đâu? Chẳng phải ông ta và Vân Minh Hà là sư huynh sư đệ ư?
“Nếu đây là Vân Minh Hà thật sự, thì có khả năng chuyện ngày hôm nay, có rất nhiều người trong sơn trang Vân Phong đều đã bị tính kế. Tần Phong Hi chau mày nói. Nàng nhớ tới đám người Vân Ninh Lan. Vân Ninh Lan còn đang suy nghĩ xem tra tấn nàng như thế nào, hoàn toàn không giống đã biết ban đêm có chuyện cần phải tuỳ thời rút lui.
Nhưng sống chết của đám người Vân Ninh Lan cũng không phải chuyện của nàng. Dù đám người hôm nay chạy tới có chết hay không thì nàng cũng chẳng quan tâm, chẳng qua không biết Nguyệt Vệ có chạy thoát được không.
“Nguyệt không phải kẻ ngốc, chắc đã tới Thuỷ Nhai mà nàng nói rồi. Chúng ta đi đi” Lệ Tử Mặc cầm tay nàng, hai người phóng vút đi về phía Thuỷ Nhai.
Tới chân núi, nhìn sang bên phía sơn trang đã là ánh lửa ngút trời, hoá ra toàn bộ sơn trang Vân Phong đều bốc lửa. Lửa cháy hừng hực, ánh lửa ngút trời chiếu sáng cả trời đêm. Đám cháy lớn như vậy, hoàn toàn không thể cứu chữa được.
Thỉnh thoảng lại có một hai “người lửa” lắc lư chạy ra ngoài sau đó ngã ầm ầm xuống đất. “Người lửa” chính là trên người đều là lửa cháy hừng hực.
Quả nhiên có rất nhiều người say rượu mơ màng không thể kịp thời trốn thoát, bị thiêu cháy ở trong sơn trang. Ngọn lửa đốt khiến những kiện gỗ rung lắc ầm ầm, trong đó
kèm theo rất nhiều tiếng kêu thảm thiết hoặc cao hoặc thấp.
Mà trên đường chạy trối chết như vậy, không ai biết ai, ai chặn đường của mình thì chỉ có giết, giết giết!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất