BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ

Khuôn mặt toàn là vẻ hài lòng, cô bé đang ngồi trên chiếc ghế dành cho người lớn, hơi cao một tí, thân hình nhỏ nhắn, đôi chân còn chưa chạm đến đất, hai chân đung đưa qua lại một cách vui vẻ, lắc lư cơ thể sang hai bên trái phải, nhìn có vẻ như ăn uống với vẻ rất là vui mừng vậy.

Lý Tú Cầm cười rồi nói: “Tài nghệ nấu ăn của em gái giỏi như vậy, sau này mà kết hôn, chẳng phải là có thể trói chặt được đàn ông rồi sao.”

Khương Tuệ Tuệ không đáp lại gì cả, biết được rằng chị dâu nói như vậy chẳng có một chút ác ý gì cả, ở thời đại này, tài nghệ nấu ăn của phụ nữ có thể trói chặt lấy trái tim của đàn ông, được xem như là một kiểu tán thưởng biểu dương đấy.

Nhưng mà việc cô học nấu ăn cũng đâu phải vì đàn ông mà học đâu chứ, tất cả mọi việc mà cô làm đều là bởi vì chính bản thân mình cảm thấy vui vẻ mà thôi.

Cô rất là thích nấu ăn, người khác nhìn cô nấu ăn thì cô rất là vui, ăn những món mà cô nấu, thì cô lại càng vui hơn nhiều, còn về việc đối phương có phải là đàn ông hay không, thì cũng đâu có liên quan gì.

Lúc trước, cô chỉ ở có một mình mà thôi, số thức ăn sau khi đã trải qua ghi hình xong, nếu ăn không hết thì sẽ đem đi đổ bỏ.

Bây giờ, cô đã được tất cả mọi người trong nhà họ Khương công nhận hết cả rồi, cô thật sự cảm thấy rất là vui.

Đây đều là những điều mà cô biết cả, điều mà cô không biết chính là, mỗi một lần mà gia đình họ ăn cơm, gia đình người đàn ông ở gần nhà bọn họ nhất, nhất định sẽ bị thu hút mà đứng ngay ở trong sân, dùng hết sức mình mà hít một hơi thật sâu, cảm nhận được một mùi thơm nồng nặc.

Lần này thì cũng không ngoại lệ, thậm chí bắt đầu phàn nàn:” Đều là thịt của cùng một con bò, nhưng mà tại sao nhà họ Khương lại làm ra được món như vậy, tại sao mà món em làm lại không thơm ngon bằng nhà người ta cơ chứ?”

Vợ của anh ta tức giận đặt mạnh chén lên bàn ăn: “Anh có muốn ăn hay là không, nếu như mà thích ăn đồ ăn của nhà bọn họ như vậy, vậy thì anh cứ qua nhà người ta mà ăn đi, xem xem người ta có cho anh ăn không hả!”

Sau khi nhà họ Khương đã ăn cơm xong, bèn ngồi hóng mát ở trong sân.

Tiết trời của mấy hôm nay càng lúc càng nóng hơn rồi, trong nhà không có máy quạt, cứ ngồi ở trong đó thì có hơi nóng, vừa mới ăn cơm xong, chi bằng ngồi ở trong sân nghỉ ngơi một chút, tán gẫu nói chuyện cùng nhau.

Lý Tú Cầm cười rồi hỏi: “Em gái, em và cháu trai của thím Ngưu, cậu ta tên là Thự Quang có phải không? Hai đứa bọn em sao rồi? Em định khi nào thì dẫn cậu ta đến nhà mình vậy, để mọi người có thể được gặp mặt nhau.”

eyJpdiI6IjdsVmE1bGlaV2FaRFpVdjRhK0V3OUE9PSIsInZhbHVlIjoiZFBRNG9hMU5ORkw3c28wUGd5cFhldHlNOHozVmVWd2Era0pqcU1OV0lVZDN2bHNDMXFkZmg5cGNmTExZZW1nY1wvUE4rVGhxUzhobzdWRHhjY211NmU1VXVVbTN2ZmU2Sk5rK1puVXlXVG9LZ0ljU0NcL2R1a2JKaUIxSlJCXC9WaTYrXC8yaFBpXC9NM1pjZTBObm5udklvbExMRzhWYnQ1QXV6MWFSTkowVUNcLzNKbHh0ejJHVlVsQ3Ewa2QweTFXMGlkWXJhM2NKT3NJUXl0RnJ2ZmRGQlBzRnNINHoxVXlXSzNuK1R5VFMxVU9KQmNrY1JQVVQ3WTFQUlNKZlcwUDN6RnBcL1hkcSs3SFJlUGxcL0tiemg5SFwvVEFyQ3ZGMExrdkxzZ1JwUFZ1YXIyS2huT0ZKNEpNakxQb2ZxNHdUMFliNCtWQnFCUG1mMjU2d0Y5YjljOFBobFk1VG9hSFwvcWgyRkFRWU51OXZhY3BKVEtnTzhZd2VjaTJDaWVkZ3JPeWpucmVkXC9FZzB0cXB1OVhnQlc4MllOTENmUEZSRWZWS0JKbFo4QmV2dFhHd0NncHl0c0VNT09MRHZ4N1NhTkpPUDU3TnlMNVlOWjVTdHE0UG91V1BYREVYZlM2TnJVdW9GT3BhT2hydjhkUm4zbnV6OEtZMVhtU0RKSndEMGVEdVNJenYwWCtadFhFaFFXQkZwZ0F0T3Y2TkttdlByTGt5OFM5OU1tQnJDMkRta3VkdVFobzBxa1BnR2VkRUNNMWROTlFaNFk5YWNwSENhNitGUnRJSmJldzVOUmFXK0dBb3VtNTJVN2VmWXJBdUVCZVwvdVRuWDBSbEwzT2pNZ3J1cGpwYVpianBSOXlLdEg2M0hBQkdVcmZvRFVaclJ3c2o3SkVocmFYT2hXUmlJVTcrTThQbFZnM0M2QTd4ekM5QUlDSXlSeEp4b245VFlsXC9rTWhVSE9lZlwvVjRybmdXQ3hXeVp1TTJSTHJGcTU3REhPYVdFa0Q1OUhWZ3piOWg2VG5meFJWWkxWbjRhdm1pZ29Wc0ZSY1M0dGZRSlVwSFhaM1dPdDNKNktsZDRyUm9QR1pqVmxVMTUxQ2VyQkNpdjhXRStrZzVKck0zdmtOcTNmNzdGcmRIQzArSDRpZ1BFYjFlZGxZNlo3WHZFb2tueXEzZzRhV3B5REpuZnZROERIY1h5am1udElSMTJ2TzA0MVN3ODFxbkVIczhVTGU5ZGt0TEhMQ3J2RHdKclpNMitnSjRxdURrRVBsT0RUbkUwTW0yb05UY2p4c2drM1lNS0E2eEJ6bDFqd3cwblZVWGtGb0FxejZGR2x6amNSOWRUWVhkRWhpUEpOcHI1STlpRzA0bklRRGd0Zzcxc1pTbkNkU09XK3dYOEM1bnBhUDFzRmZ2R085VDMwWFdNSUw5Umh5NE1LMGFjUXlIT2RBU3JvcFVNaTViYnRaeVZUT1M1YThqNEMxWHZYczdKTnV3bHJrT1FUcG1yd1ZKVTBQbXlSbTl0RnZnU1VFQ3JtWHdydVdsVTZodStnR015OVFPakRkaTllSzV4clFxc09aVE5za0xLUTAxMWNwbTVnNTNVMW9ieE5sWDhaampPTDhNTnBTVmlsaXBKZ0hRaDBQWFdrbnZGWGlDVzRoSGhxV3ZzZXBWdUliRHk5WnIwXC9WajRHUjhWdks1QUs2WXNaTzhXY1k4K1ZNQlh0OGtCVjlhTzdMYjc0SXZyRHZ0UGRhSko4YXI3K2NVNjd2OVVCRFwvZ1YxczE2NTFTR09lR012aWlHWTZ3TGZ2cEpRTVpoem1UWlpRZFduOGc4ck84ekFhOGF4dUtUdmtVXC9uYVRyTzU3ZzF1QTlCZnY2NWpOM2pCTmRGazh2MzRLb2krcTVwaWFNcjZaa0xMR21cL1gzaWl5R2FGQmVEUjh1QjE2WlE2UXJJbE1MYjJjVEVuTTFTMlF0OHpqdzRBb1lnUlBQTlpaT1ZVN0gyUzh1OWJpMUVmNVNpSVBqVlwvMG9XMkxzWFNNU25ob0EyVXorY2JtV0k0YWFwT2xTTDVRclJMaXU1UU9OQ0tDU1grbkt4R3g0OFBQNHVyNnVIb1A0RkZPUTlDRHJBQ3NcL2phelU4WFN2K0tiamFpTUpcL0tVRWdNK3lGZ1ZzdzdMY2dvMHF5Wm9QNElCNXV4YUF4ZmQyUG9vXC9kdUdlMnpaWkloa240RmtwSmU3MDcrbGlyeXdLeGtQMTdsOVpnNVc1bVprVlRoQT09IiwibWFjIjoiMTgyMDdiZDY2MzJkMWUxNzY5NjBhMGM3N2IyY2U1NTM4NjEyMmY2YWVjZmI2N2M5OTQ1MzVmNGU1NmY3MTdhMiJ9
eyJpdiI6InJiVTB6QjdNaklUV3RyWHVET3d0d2c9PSIsInZhbHVlIjoiOUk5cnZGQkN3Z2RXN1wvK05IT09sSHlhcUh2VXdhc1U2S1JZZ2F2UWVUWDdJR3FNQlwvMktZK2o0aXFQaXczcU9EVUpCN2QzdWxlNkdzM25NdGRoY3VSMFo5bDl0eUh3RHI0bXlEcnlPQ2hKNFQrbm5ld2F2VFpIUzRYcEl1VitEWEMxM1pkUXl1RkVGVFkzU25Wc0dkbGw4K1QzN2g5XC9tWDRuSktOcHZCRVpwUTk0RWhLXC9ySXM3c3JRSWpHTGhzcFBBSlJGVTMzZm4wZEZ3YUFsR04rQXdFUzlONWlKQWR0emRuRmdOODBcL29wUElXUnl0YUdwOGtabkVZODh2TEI3aURQSkppaUptcWR5MEhxTU1pMzBySzg3S0RyT0d1UlJsRHpBME51ZlhlM2p6Z0RldEs0NHBIeG8xemFvWjcwMTBlMDRnWXpNdUZaNys0TzgreWxhcHh6UXhJY2tVVUxOR1l0aUR1VUhUNFY4czJIQUU1TE13RXpYN3lJaXAzUCtKXC90TVNJVmtCOWl0XC9FaGU4eDVZOUpqTVlxdThDdlZcL281OGE5NDU1aFBSY3VjRGt6aVliXC85d21KeFhxNHhTK3d1elZkaHdKcVFVUkJ1OGZ2UmlLcytCOUR2b2JkYURHNGFzYkdudkhNck53OG9SU0JaRmNNVjBzMWcwcUN4VTk4YVk2V3BZU2lzY1F6eStiU3FSZEpBQjNGMXloaTdnNWhvWWg4T09WWFJNVldWT3d1d2hcL204Q205ZHN3SnNLTEFLYXBcL1M2RUJZQlNDb1R2U3pXUnBWNkoyV3dxVXNoRkRIR1lFNDJmN3lxbTVYZDJcL0tDc0JrRWZ3bHdRQWYzVSIsIm1hYyI6IjY0Njk5OWViZmM5OWZhMmMzOTI1ZWIyN2I2NmZkN2Q3MDJlYjlkNjQ5YzQyYjI1MzkzZDU5NWUyYWMzMGI0ZWUifQ==

“Mẹ cũng rất sợ việc sau này gả đi cho nhà chồng rồi thì sẽ không thường xuyên được về nhà thăm gia đình, thành thị cách Nguyệt Phượng Loan của chúng ta cũng không bao xa, nếu mà mẹ rảnh rỗi thì có thể đến thăm con, nếu con mà rảnh rỗi thì cũng có thể đến thăm mẹ.”

Ads
';
Advertisement