Bà ấy nói rằng ban đầu bà ấy định nhờ bà Tử làm xong rồi đưa cho cô, nhưng bây giờ nhìn lại, tay nghề của bà Tử thua xa Tạ Phương Hoa nhiều.
Đơn giản chỉ cần đưa vải cho Khương Tuệ Tuệ và để cô mang nó cho Tạ Phương Hoa để làm.
Vải không sáng bằng do hệ thống gửi đến, đương nhiên chất lượng cũng kém hơn rất nhiều, dù sao thì vải do hệ thống sản xuất cũng thoải mái như không mặc gì, kĩ thuật của thời đại này thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Nhưng mảnh vải này là do cha Khương mua khi đi giao hàng ở thành phố khác, chất lượng không tệ, sờ vào cũng khá thoải mái. So với màu vàng thì màu vàng cam hoàn toàn khác biệt, màu vàng chói lọi, chói chang như nắng như lửa, còn màu vàng cam thì dịu dàng hơn một chút.
Cô thỉnh thoảng sẽ mặc một bộ quần áo màu trang nhã như vậy, vẻ đẹp trên người cô dường như trở nên mềm mại hơn một chút.
Tay nghề của Tạ Phương Hoa rất tốt, cô ấy có thể hiểu được yêu cầu của Khương Tuệ Tuệ về mọi mặt, cô ấy làm theo những gì Khương Tuệ Tuệ nói, và thành phẩm khiến Khương Tuệ Tuệ rất hài lòng.
Đôi chân của Khương Tuệ Tuệ ban đầu đã dài, thẳng và mảnh mai, nhưng sau khi mặc quần ống rộng lưng cao vào, đôi chân của cô như thể dài gần 1 mét 8.
Màu vàng cam tuy không bắt mắt, nhưng cũng tùy người mặc, Khương Tuệ Tuệ mặc lên mà không bắt mắt cũng khó, nhất định là thu hút sự chú ý của nhiều người.
Khương Tuệ Tuệ không quan tâm đến ánh mắt những người khác, mà đi thẳng đến cánh đồng của Tống Thời Thanh, nhìn thấy Tống Thời Thanh xắn tay áo sơ mi, để lộ một nửa cánh tay cường tráng, tiếp tục dùng cuốc trồng đậu tương.
Có lẽ anh còn không biết rằng cô lại được phân đến làm việc với anh, anh còn chưa chú ý đến cô.
Khương Tuệ Tuệ nhẹ nhàng ho hai lần để thu hút sự chú ý của anh.
Quả nhiên, sau khi Tống Thời Thanh nghe thấy giọng nói của cô, tay anh dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên anh nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đang đứng trên bờ ruộng.
Ámh mắt hai người chạm nhau, trên mặt Khương Tuệ Tuệ lộ ra một nụ cười, có chút vui vẻ, cô gọi một tiếng: “Thanh niên trí thức Tống.”
Giống như chim vàng anh trong núi.
Khương Tuệ Tuệ có thể đến đây, dĩ nhiên là trong lòng Tống Thời Thanh rất vui, nhưng ở bên ngoài anh vẫn thể hiện ra rất bình tĩnh, anh chỉ hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
“Là do tôi được phân việc đến đây, lúc trước tôi có thể đi phát hạt giống là bởi vì thím Ngưu nghĩ tôi có thể là cháu dâu của thím ấy, nhưng bây giờ tôi không thể, vì vậy tất nhiên là sẽ không để tôi làm nữa. Nhưng tôi nghĩ nơi này cũng khá tốt và tôi cũng đã quen làm việc cùng với anh.” Khương Tuệ Tuệ bĩu môi và lẩm bẩm nói.
Tống Thời Thanh mím môi không nói gì, nhưng anh sâu sắc nhận ra lý do tại sao Khương Tuệ Tuệ trước đây không đến làm việc với anh. Hóa ra không phải do cô trốn tránh anh mà là được giao nhiệm vụ khác.
"Nhìn xem, đôi giày da của tôi nhìn có đẹp hay không?" Khương Tuệ Tuệ vui vẻ đi một vòng.
Trên thực tế, xét cho cùng, hôm nay cô đi đôi giày da này đến đây, thứ nhất, cô cảm thấy một chiếc quần ống rộng đẹp như vậy mà đi cùng với một đôi giày nữ kiểu giải phóng thì đúng là một lời khó nói hết, thứ hai, không biết như thế nào, ngày hôm qua khi cô thay đôi giày này, cô muốn cho Tống Thời Thanh xem.
Trên thực tế, gót của đôi giày này chỉ có bốn, năm centimet, thực sự chỉ có hơi cao một chút, điều này không là gì đối với Khương Tuệ Tuệ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất