Cô không khỏi rùng mình, ý thức được hành động vừa rồi của mình đã táo bạo và liều lĩnh biết bao nhiêu, cô rút tay về, nhịn không được liền nói: “Ừm, cảm giác thật là tốt.”
Dừng một chút, cô chỉ vào đứa trẻ trong bức ảnh: "Nhưng tôi đoán, sẽ không cảm thấy tốt như khi anh còn nhỏ."
Tống Thời Thanh nhất thời không biết nên vui hay buồn, anh đã để cô nhéo mặt anh, nhưng cô thậm chí còn cảm thấy rằng cảm giác không tốt bằng khi còn nhỏ.
Đúng lúc này, giọng của bà nội Tống vang lên từ bên ngoài: "Tuệ Tuệ, cháu viết xong chưa? Bà nội rót nước cho cháu, cháu khát nước rồi đúng không, lại đây ngồi xuống uống chút nước đi."
Khương Tuệ Tuệ hướng ra bên ngoài nói: “Bà ơi, cháu viết xong rồi, cháu lập tức sẽ mang đến cho bà."
Nói xong, cô nở một nụ cười ngọt ngào với Tống Thời Thanh, cầm lấy thực đơn vừa viết xong, xoay người bước ra ngoài.
Bà nội Tống vừa mới rửa xong bát đĩa, bà ấy rót cho Khương Tuệ Tuệ một cốc tráng men nước sôi để nguội, còn pha với một ít đường. Khương Tuệ Tuệ ra khỏi phòng và đưa thực đơn cho bà nội Tống, sau khi đọc xong, bà nội Tống thấy nguyên liệu rất đơn giản và có thể tìm được, bà ấy rất vui.
Bà ấy nắm lấy tay của Khương Tuệ Tuệ: "Tuệ Tuệ, cảm ơn cháu rất nhiều."
"Bà ơi, cái này có gì mà phải cảm ơn chứ ạ." Khương Tuệ Tuệ không quan tâm, cho rằng bà nội Tống đã quá khoa trương. Cô vừa mới ăn cơm xong còn chưa uống nước, quả thật là rất khát nước, đang định uống nước thì nhìn thấy hộp mứt mâm xôi trên bàn nên lại đi rót cho bà nội Tống một ly nước, trong ly nước có cho thêm một ít mứt mâm xôi.
“Bà nội, bà uống một ngụm xem có ngon không ạ.” Khương Tuệ Tuệ đưa cốc nước cho bà nội Tống.
Sau khi múc một thìa mứt mâm xôi cho vào nước, nước lập tức chuyển sang màu hồng đỏ, có lẫn một ít cùi nhìn rất bắt mắt. Bà nội Tống nhấp một ngụm trong cốc nước và gật đầu liên tục: "Ừ, uống rất ngon. Mứt này sao lại ngọt thế?”
"Lúc cháu làm đã cho thêm một ít đường, hơn nữa quả mâm xôi vốn dĩ có vị ngọt sẵn rồi nên càng ngọt thêm." Khương Tuệ Tuệ cười nói.
Cô cũng nhấp một ngụm, vì ly nước của cô vốn dĩ được pha thêm đường nên càng ngọt hơn.
Thời đại này không có nước khoáng, ngoại trừ nước suối trong núi được tuyển chọn đặc biệt, phần lớn đều là nước sông đun sôi, sau đó để nguội mới uống.
Nói thật là loại nước đun sôi để nguội này uống vào lúc nào cũng có cảm giác có vị lạ nên cô không thích lắm. Giờ cho mứt vào, vị lạ của nước sôi để nguội đã biến mất, thay vào đó là vị ngọt và chua thoang thoảng của mứt mâm xôi, uống vào một ngụm sẽ cảm thấy sảng khoái.
Giống như trà trái cây cô luôn thích uống trước kia.
Khương Tuệ Tuệ nhấp một ngụm và không thể kìm lại, nhấp thêm ngụm thứ hai, rồi ngụm thứ ba, nhanh chóng uống hết nước trong cốc men.
Nhưng trong lúc uống, cô đột nhiên muốn uống trà sữa, cô quyết định sau này sẽ pha một ít trà sữa.
Bởi vì lưng của ông nội Tống vốn không khoẻ, sau khi ăn bữa tối không lâu liền đi nghỉ ngơi, Khương Tuệ Tuệ cũng không nói muốn làm một chén cho ông nội Tống.
Bà nội Tống gật gật đầu tỏ vẻ sẽ nhớ kĩ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất