Bởi vì nơi này là nhà của người ta, cô cũng không dám đi lung tung như những gì đã được quản gia dặn dò trước đó. Mà trong phòng thay đồ bọn họ được mượn chỉ có một nhà vệ sinh, nhiều người cùng lúc phải sử dụng nên Lệ Thước Mộng muốn đi tìm một cái khác. Theo sự chỉ dẫn của chị thợ trang điểm, cô đi ra khỏi gian nhà phía tây, quẹo qua bên trái một chút là có nhà vệ sinh. Người phụ nữ mang theo quần áo của mình đi vào trong phòng vệ sinh ấy thay đồ.
Lệ Thước Mộng âm thầm cảm thán trong lòng, nhà tắm ở đây cũng rộng lớn xa hoa hơn một cái phòng ngủ bình thường nữa. Cô bắt đầu cẩn thận cởi chiếc váy của nhãn hàng ra để lát nữa trả lại cho người ta. Trong chốc lát, thân thể hoàn mỹ chỉ còn lại bộ đồ lót ren che chắn. Người phụ nữ bất giác hơi lạnh gáy, giật mình quay đầu lại nhìn xung quanh nhưng bên trong nhà tắm rộng lớn chỉ có duy nhất mình cô.
Không hiểu sao, Lệ Thước Mộng cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.
Cô lật đật mặc quần áo vào rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Nhưng vừa quay ra hành lang, Thước Mộng xém nữa đã bị dọa cho giật mình vì thân ảnh cao lớn từ xa đang tiến tới. Cô không tin nổi nhìn chằm chằm Chung Bách Dĩnh một thân âu phục nghiêm chỉnh bước tới chỗ mình.
“Sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông vẫn mang vẻ mặt vô cảm như cũ, hờ hững mở miệng – “Người nên hỏi câu này là tôi mới đúng.”
“Anh nói vậy là sao?” – Lệ Thước Mộng nghiêng đầu không hiểu.
Cô hỏi xong câu đó tự dưng đảo mắt nhìn xung quanh căn tứ hợp viện bề thế, lại nhớ đến thông tin căn nhà này thuộc sở hữu của một gia đình tài phiệt, đầu óc trở nên nhanh nhạy hơn hẳn trong giây lát.
“Chẳng lẽ đây là nhà của anh?”
Đối diện với vẻ ngây người của cô, khóe môi ma mị bất giác hiện lên tia khinh thường – “Tôi cứ tưởng cô chỉ biết dùng mấy loại thủ đoạn tầm thường, thì ra còn có thể mò đến tận nơi này, tôi đã quá xem thường cô rồi. Xem ra lời cảnh cáo lần trước không lọt vào tai cô.”
Hắn đang cho rằng cô cố tình đến đây là vì muốn tiếp cận mình sao? Lệ Thước Mộng trong lòng cảm thấy thật nực cười.
“Tôi không biết anh đang suy nghĩ điều gì trong đầu nhưng tôi đến đây để làm việc. Và tất cả chỉ là trùng hợp thôi.” – Người phụ nữ bình tĩnh giải thích.
“Phụ nữ các cô đúng là giỏi giả vờ ngây thơ.” – Chung Bách Dĩnh nhếch một bên lông mày kiếm.
Cô nghe thấy hắn mắng mình, không vui phản đòn lại - “Anh đang mắng luôn vợ sắp cưới của mình đấy.”
Trong một khoảnh khắc người đàn ông đột ngột tóm lấy cằm cô, nắm lên, ánh mắt bắn ra tia lạnh lùng – “Đừng vơ Mộc Khê thành cùng một loại người với cô. Cô, đối với tôi chỉ là một cái móng chân của cô ấy.”
Câu nói này của hắn đã chọc cho Lệ Thước Mộng tức giận. Cô cũng có lòng tự trọng của mình, chẳng ai muốn bị so sánh hạ nhục như vậy cả. Nhưng càng bị khiêu khích, người phụ nữ lại càng trở nên bình tĩnh hơn, cô từng nói mình là tay thợ săn cừ khôi, không phải là nói đùa.
“Vậy sao?” – Đuôi mắt xếch lên liếc nhìn hắn.
Người phụ nữ kéo tay hắn xuống, tức tốc rướn người đến hôn lên môi người đối diện một cái như một cơn gió làm Chung Bách Dĩnh kinh ngạc. Hắn thô bạo xô cô ra ngay lập tức, trừng mắt hỏi – “Cô đang làm cái quái gì vậy hả?”
Lực đạo hắn mạnh đến mức làm cô xém ngã. Lệ Thước Mộng đưa tay chùi đi cảm giác nóng bỏng trên môi mình, cong mệng trả lời – “Không thích à? Anh vừa được hôn một cái móng chân đấy.”
Gương mặt anh tuấn của người đàn ông bất giác tỏa ra bầu không khí lạnh lẽo áp bức xung quanh. Hắn bất thình lình vươn tay bắt lấy chiếc cằm tinh xảo lần nữa lôi đến gần sát mặt mình. Lần này lực tay của hắn vô cùng mạnh, dường như muốn bóp nát xương cằm cô.
Lệ Thước Mộng bị kéo đến gần tới mức có thể nghe thấy hơi thở của hắn, cả mùi đàn hương nam tính lan man trên người Chung Bách Dĩnh. Người con gái cảm thấy cằm mình đau rát nhưng không muốn chịu thua, trừng mắt với hắn, nghiến răng bảo – “Buông ra.”
“Ả đàn bà điên, cô nghĩ mình đang chơi đùa với ai vậy? Lần trước tôi đã nói gì nhỉ? Nếu cô còn làm ra những trò như vậy nữa thì đừng trách tôi không phải sao?” – Người đàn ông gằn giọng đe dọa với gương mặt diễm lệ trước mắt mình.
Lệ Thước Mộng còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn xồng xộc lôi vào nhà tắm lúc nãy.
Chunh Bách Dĩnh đóng sầm cửa lại, thẳng tay đẩy cô vào bồn tắm.
“Á...”
Người con gái bị hắn đẩy ngã vào bồn tắm làm bằng đá tự nhiên cứng ngắc lạnh lẽo, bắp tay mềm mại bị va đập vào thành bồn đau nhói. Cô giận dữ ôm lấy cánh tay mình mắng chửi – “Cái tên khốn này, anh nghĩ mình...”
“Á...” – Cô còn chưa nói hết câu, Chung Bách Dĩnh đã dùng vòi sen xịt thẳng vào người cô.
“Dừng lại... Anh làm gì vậy? Ướt hết quần áo của tôi rồi....” – Người con gái hoảng hốt la làng đưa tay che mặt, chịu đựng dòng nước lạnh đang xối xuống người mình. Chiếc áo thun trắng của cô bị tưới nước ướt đẫm dần trở nên xuyên thấu, dính sát vào cơ thể nảy nở quyến rũ. Phần áo lót bên trong cũng bị dòm thấy hết.
Chung Bách Dĩnh ánh mắt vô tình dán chặt lên chỗ áo ướt nhẹp của cô, con ngươi co dãn liên tục. Hắn tạm thời tắt nước, quăng vòi sen xuống nền đất, tiến tới bóp lấy cằm cô hung hăng lên tiếng – “Thứ gì dơ bẩn thì phải rửa cho sạch, không phải sao?”
“Anh! Khốn khiếp!” – Lệ Thước Mộng gắt gỏng nhìn hắn, ôm lấy cơ thể hở hang của mình.
“Nếu không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng hạ đẳng này của mình thì tốt nhất lần sau cô nên cách xa tôi ra.” – Hắn gằn giọng ra lệnh.
Sau đó Chung Bách Dĩnh thô bạo đẩy cằm cô ra, xoay lưng rời khỏi phòng vệ sinh. Bỏ lại người con gái một mình ướt như chuột lột ngồi trong bồn tắm.
Cánh cửa vừa đóng lại lần nữa, Chung Bách Dĩnh đứng bên ngoài đã bực dọc nhìn xuống đũng quần đang nhô lên của mình, lầm bầm chửi rủa.
Ở bên trong thân ảnh xinh đẹp cũng thở hổn hển vì cơn giận như lửa đốt trong người. Cô bắt đầu lớn tiếng gay gắt chửi rủa tên đàn ông kia bạo lực kia.
Bây giờ Lệ Thước Mộng không biết mình có thể về nhà bằng cách nào khi quần áo ướt nhem thế này. Cô vô tình nhìn thấy một chiếc khăn tắm treo gần đó, vội vàng với tay lấy nó, lau đỡ quần áo ướt bên ngoài. Người con gái rón rén mở cửa ra, bất ngờ có cơn gió lạnh lùa vào khiến cô rùng mình.
Thước Mộng định quay lại chỗ ekip làm việc, đánh tiếng mượn tạm mấy nhân viên bộ váy lúc nãy, không thì cô có thể bỏ tiền mua luôn cũng được. Nhưng người con gái vừa bước qua gian nhà phía Tây thì trùng hợp gặp phải quản gia của căn tứ hợp viện này. Bà ta nhìn thấy cô ướt như chuột lột từ trên xuống dưới, còn để lại vài giọt nước dưới sàn nhà phía sau thì ngay tức khắc nhíu mày hỏi.
“Sao quần áo của cô lại ướt thế này?”
Người con gái có chút lúng túng trả lời - “Tôi bị ướt trong nhà vệ sinh. Do lúc nãy...”
“Sao cô lại không cẩn thận như vậy? Cô có biết nếu cậu chủ phát hiện sàn nhà bị dính nước thế kia, chúng tôi sẽ bị mắng thế nào không?” – Quản gia không chịu nghe hết lời giải thích của cô đã cắt ngang càu nhàu.
Rõ ràng cô bị thế này là do cậu chủ của bà ta làm ra. Nhưng cô cảm thấy có nói bà ta cũng không tin.
Người phụ trách ekip ở bên trong nhìn thấy quản gia đang nói chuyện lớn tiếng với cô liền hiếu kỳ bước ra hỏi thử - “Quản gia Lâm, có vấn đề gì à?”
“Cô nhìn xem. Người mẫu của các người vào nhà vệ sinh làm văng nước ướt hết quần áo rồi đi ra đây làm dơ sàn nhà. Chúng tôi cho các người mượn địa điểm để chụp hình mà các người hành xử thế này ư?” – Bà ta có chút chua ngoa mở miệng chỉ trích.
“Chị Hạ, em thật sự không cố ý...” – Cô muốn lên tiếng giải thích. Rõ ràng cô đã lau khô quần áo bớt, chỉ có dính vài giọt nước dưới sàn mà thôi không đến mức làm bẩn như bà ấy nói.
Hạ Ninh thở dài không hài lòng, đành quay qua cúi đầu xin lỗi quản gia – “Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi bà, để tôi gọi người lau mấy vết nước đó ngay.”
Người phụ nữ trung niên hừ lạnh – “Vậy thì làm đi. Lát nữa trước khi các người rời đi tôi sẽ kiểm tra lại, cả bên trong kia nữa, thu gom đồ đạc cho sạch sẽ đấy.”
Bà ta cao giọng dặn dò rồi bỏ đi. Hạ Ninh thấy cô khó xử muốn giải thích liền bảo – “Bỏ đi, chúng ta mượn nhà người ta nên phải cẩn thận một chút. Chị sẽ lau mấy vết nước đó, em mau vào trong kiếm đồ thay đi.”
Cũng may phụ trách Hạ là người hiểu chuyện, không muốn đổ vấy cho cô.
“Em xin lỗi.”
“Nhưng mà, em có thể mượn một bộ quần áo mặc tạm được không? Sáng mai em sẽ mang qua trả ngay lập tức. Nếu cần thì em sẽ trả tiền.” –Thước Mộng cẩn thận hỏi.
“Được rồi, không cần đâu, chị sẽ nói với bên stylist cho em mượn. Nhưng sáng mai phải đem qua trả với nguyên trạng ban đầu, sạch sẽ tinh tươm đó.” – Hạ Ninh dặn dò cô kỹ càng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất