“Ồ, Mã phu nhân đích thân ra trận kìa!”
Đám đông vây quanh lập tức ồ lên.
“Cô ta có làm được không? Mã gia không có ở đây, cô ta không phải là kẻ phá nhà phá cửa đấy chứ?”
“Năm đó Mã gia mới tới Hào Giang, đến chơi ở Bác Hào, đã cùng với Mã phu nhân đùa giỡn cả Bác Hào một phen, Mã phu nhân một mình thắng cả trăm triệu, chuyện này cũng đã thành cả một truyền kỳ ở trên phố rồi đấy, các ông không biết à?”
“Mã phu nhân giỏi đến mức đấy luôn sao?”
“Xời, ông không biết Mã phu nhân là ai hả? Cô ấy là đệ tử cuối cùng của Đại Mã thần nữ đấy!”
“Thật không? Nếu vậy thì ổn rồi! Đại Mã thần nữ, thần tiên đây rồi!”
…
Elber dường như không hề ngạc nhiên, chỉ nở một nụ cười vô cùng quái dị và khinh thường.
Đúng lúc này, không biết từ đâu tới vang lên một giọng nói:
“Không được!”
Âm thanh không lớn, nhưng không hiểu sao giữa căn phòng VIP ồn ào huyên náo, nó lại có thể lọt vào tai từng người.
Giọng nói bình thản nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác u ám rùng rợn, nổi hết cả da gà.
Mọi người quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm người vừa lên tiếng.
Giữa sảnh lớn đột nhiên nổi lên một cơn gió lạnh, rồi một bóng người như quỷ hiện ra, chậm rãi hóa thành người thật dưới ánh đèn hư ảo.
“Đại sư huynh!” Vẻ mặt Tra Na Lệ khiếp sợ.
Lúc này cô ấy mới nhận ra, đây mới chính là quân bài tẩy của Elber, và cũng là “vị kia” trong miệng ông ta.
Đứng trước mặt cô ấy lúc này chính là đại sư huynh của Huyền Hàng Môn, là đại đệ tử của Đại Mã thần nữ Pháp Mã Đế - Mạn Đan.
Tào Tra Lý năm đó bị Lý Dục Thần giết chết cũng chính là đệ tử của Mạn Đan.
Mạn Đan rất nuông chiều tên đồ đệ này, thậm chí còn giao cả trọng bảo của Huyền Hàng Môn là Kim Cổ Mạn Đồng cho Tào Tra Lý, nhưng không ngờ một mồi lửa từ xa của Lý Dục Thần có thể cháy đến tận tế điện trụ sở chính của Huyền Hàng Môn ở Đại Mã.
Từ lâu Pháp Mã Đế đã giống như một biểu tượng thần thánh, mọi việc trong Huyền Hàng Môn cũng đã sớm giao cho Mạn Đan.
Nhưng bởi vì ba năm trước, Mạn Đan và Thái Dương Thánh Giáo và Giang Long Huy của Nam Dương Hồng Môn có qua lại lén lút với nhau nên đã bị Pháp Mã Đế trừng phạt, bắt kiểm điểm ở trên một đảo hoang không người.
Lúc rời đi, Pháp Mã Đế đã giao Thần Nữ Lệnh cho Tra Na Lệ, dặn dò cô ấy, nếu mười năm sau Pháp Mã Đế vẫn chưa trở về, cô ấy sẽ trở thành người tiếp quản Huyền Hàng Môn.
Tra Na Lệ hiểu được ý của sư phụ, bởi vì mười năm đó chính là thời hạn kiểm điểm của Mạn Đan.
Sư phụ không hề yên tâm về Mạn Đan, nên đã để cho Tra Na Lệ tiếp quản tông môn.
Nhưng không ngờ rằng, chưa qua nổi bốn năm, Mạn Đan đã rời khỏi đảo hoang kia, xuất hiện ở nơi này.
“Sao nào, tôi tới đây, cô bất ngờ lắm hả?” Mạn Đan đi về phía Tra Na Lệ, vẻ mặt u ám, nở một nụ cười đầy khinh miệt.
“Đúng vậy, tôi rất ngạc nhiên đấy. Sư huynh, lẽ ra lúc này anh vẫn còn đang ở trên đảo hoang kia. Anh không thể làm trái ý sư tôn được.” Tra Na Lệ nói.
“Hừ, ý của sư tôn ư? E là ý của cô thì có! Cô mới chính là kẻ không muốn tôi trở về nhất, đúng không? Bởi vì chỉ cần tôi trở về, cô sẽ mất cơ hội để trở thành chưởng môn của Huyền Hàng Môn.”
“Sư huynh, anh hiểu lầm rồi, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa từng có ý định sẽ trở thành chưởng môn của Huyền Hàng Môn.” Tra Na Lệ giải thích.
“Chưa từng ư?” Mạn Đan bật cười xảo trá, đưa tay: “Vậy thì đưa Thần Nữ Lệnh cho tôi đi, tôi sẽ tin cô.”
“Thần Nữ Lệnh là sư phụ giao lại cho tôi, không có lệnh của người, tôi không thể đưa cho anh được.”
“Ha ha, thấy chưa, lộ tẩy chưa? Sư phụ giao lại cho cô ư? Cô có biết Thần Nữ Lệnh đại diện cho cái gì không? Tôi đi theo sư phụ đã hơn trăm năm, còn cô thì nhập môn được bao lâu rồi?”
Gương mặt Mạn Đan bỗng nhiên trở nên dữ tợn, trong ánh mắt lóe lên sự căm hận rồi lập tức biến mất.
“Bây giờ thì tôi bắt đầu nghi ngờ cô bắt tay với người ngoài hại sư phụ rồi đấy, hôm nay, tôi phải đưa cô về Đại Mã, để cho tông môn điều tra!”
Tra Na Lệ sửng sốt, tức giận đáp: “Đại sư huynh, anh không thể ngậm máu phun người như thế được!”
“Có phải hay không thì cứ giao cho tông môn giải quyết. Cô có thể nói tôi đổ oan cho cô, nhưng Huyền Hàng Môn nhiều sư huynh sư đệ như vậy, không oan uổng cho cô đâu.”
Tra Na Lệ biết, hôm nay Mạn Đan sẽ không dễ gì bỏ qua cho cô ấy.
Thực lực của Mạn Đan cô ấy rất rõ, nếu có Mã Sơn ở đây, hai người họ liên thủ thì may ra còn có thể đánh một trận, nhưng chỉ với một mình cô ấy thì căn bản không thể làm đối thủ của Mạn Đan.
“Đại sư huynh, tôi có thể đi cùng anh, nhưng anh phải để tôi đánh xong ván này đã.”
“Tôi biết cô định làm gì đấy.” Mạn Đan cười nhạt: “Tôi là đại sư huynh của Huyền Hàng Môn, có trách nhiệm phải giám sát hành động của các đệ tử trong tông môn, nếu như cô dám dùng bí thuật Huyền Hàng để gian lận ở sòng bài, cô biết hậu quả sẽ ra sao mà đúng không?”
Cả người Tra Na Lệ khẽ run lên, một luồng khí lạnh chạy dọc cả cơ thể.
Quy tắc của Huyền Hàng Môn không hề nghiêm khắc, nhưng dùng bí thuật dưới trần gian để gian lận ở sòng bài, có thể là chuyện lớn, cũng có thể là chuyện nhỏ. Đại sư huynh có quyền xử phạt cô ấy, mà phạt nặng hay nhẹ thì hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của đại sư huynh và các sư huynh chuyên phụ trách xử phạt trong tông môn.
Mặc dù chuyện bị tông môn xử phạt không có gì đáng lo lắm, nhưng nếu hôm nay Mạn Đan vạch trần cô ấy dùng hàng thuật gian lận ngay tại đây, như vậy chẳng những mặt mũi của Tân Ngân Sa từ nay về sau sẽ mất sạch, mà theo quy định của sòng bạc, cô ấy còn phải tự chặt hai tay mình.
Nhưng nếu không dùng hàng thuật, vậy thì kỹ thuật đánh bạc của cô ấy chắc chắn không thể nào so được với Lưu Khải Minh.
Đây mà là một trận đánh công bằng thì đã đành, nhưng nhìn sang cha đỡ đầu Stephin kia, chắc chắn ông ta sẽ không ngại dùng thủ đoạn.
Tra Na Lệ chưa từng đối đầu trực tiếp với người của Thái Dương Thánh Giáo, cũng không biết gì về năng lực và hệ thống pháp thuật của chúng, nhưng chúng lại là một giáo phái có thể khiến cả Lý Dục Thần cũng phải đau đầu thì cô ấy thật sự không dám chủ quan.
Dù thế nào đi nữa, ván bạc này, có lẽ cô ấy sẽ thua.
Tra Na Lệ siết chặt tay, trong lòng nhanh chóng tính toán xem làm thế nào để cứu vãn tình thế trước mắt này hết mức có thể.
“Được rồi, sư muội của tôi, chuyện phàm trần thì nên để người phàm trần tự mình giải quyết, Hào Giang không phải nơi cô thuộc về đâu, mau theo tôi về Đại Mã đi.”
Giọng điệu của Mạn Đan đột nhiên trở nên dịu dàng, nghe cứ như đại sư huynh đang quan tâm đến tiểu sự muội vậy.
Nhưng lọt vào tai Tra Na Lệ thì lại cô ấy rợn cả tóc gáy.
Cô ấy nghĩ ngợi một lát, đột nhiên lên tiếng: “Được thôi, tôi đồng ý quay về với anh. Không những thế, tôi cũng sẽ giao lại Thần Nữ Lệnh cho anh luôn.”
“Thật sao?” Mạn Đan mừng rỡ: “Có vẻ như sư muội đã hiểu ra rồi, thế mới là sư muội ngoan ngoãn của tôi chứ!”
“Nhưng tôi có hai điều kiện.” Tra Na Lệ nói.
“Nói đi.”
“Thứ nhất, phải để tôi kết thúc ván bài này, để cho Hào Giang một câu trả lời thỏa đáng. Tôi có thể không tham gia vào, nhưng tôi hy vọng đây sẽ là một ván bài công bằng, mời đại sư huynh cùng giám sát với tôi, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng giở trò trên sòng bạc.”
Tra Na Lệ vừa dứt lời, Elber lập tức biến sắc.
Mạn Đan hỏi: “Điều kiện thứ hai là gì?”
“Tôi muốn gặp Mã Sơn. Anh ấy là chồng tôi, đại sư huynh sẽ không vô tình đến mức không cho hai vợ chồng chúng tôi thấy mặt nhau đâu đúng không?” Tra Na Lệ nói.
Mạn Đan im lặng, dường như đang cân nhắc thiệt hơn.
“Mạn Đan, đừng quên giao ước giữa chúng ta.” Elber nhắc nhở.
Những lời này như kích thích Mạn Đan, hắn ta lạnh lùng nhìn Elber một cái, sau đó nói với Tra Na Lệ: “Được, tôi đồng ý với cô. Cô tốt nhất là không nên đổi ý, nếu không, cô sẽ phải chịu hình phạt của nữ vu đấy.”
“Được!” Cô ấy kiên quyết đáp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất