Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh.
Đây là câu mở đầu trong bài thơ《Đường Thục khó đi》của đại thi nhân Liễu Binh.
Người đời đều biết Liễu Binh là thơ tiên nhưng ít ai biết ông ấy còn là một vị kiếm tiên.
Trong tự truyện của mình, Liễu Binh đã từng viết, bản thân “Mười lăm năm đã thông thạo kiếm thuật, biên can chư hầu”, “Ba mươi năm thành văn chương, lịch để khanh tương”, từ đó có thể thấy được ông ấy đã học kiếm thuật trước khi làm văn chương, còn tự tin vào kiếm thuật của mình hơn cả văn thơ.
Liễu Binh có ba người thầy, học văn chương từ ẩn sĩ Quỷ Cốc Triệu Nhuy, học kiếm thuật từ đại Đường kiếm thánh Bùi Mân, học đạo với Thượng Thanh Tông Sư Tư Mã Thừa Trinh.
Trong đó, có Triệu Nhuy ẩn cư ở Thục Trung.
Ngày nay, mỗi khi nhắc đến Thục Sơn, người ta thường sẽ nghĩ đến Nga Mi, nhầm núi Nga Mi thành Thục Sơn.
Thật ra, Nga Mi ở Tây Nam đất Thục, còn Thục Sơn thật sự thì ở Tây Bắc đất Thục.
Năm đó, Liễu Binh đi trên đường Thục cổ từ Thục Trung vào Trường An, ông ấy cảm thấy đường Thục quá khó đi nên đã viết nên trang thơ lưu danh thiên cổ.
Dưới thời Đại Đường, Trường An và Thục Trung là hai vùng đất vô cùng phồn hoa nhưng lại bị núi non cách trở, người đương thời muốn qua lại chỉ có thể đi trên đường Thục cổ.
Đường Thục chính là con đường đi từ Dung Thành hướng về phía bắc, băng qua Quảng Hán, Việt Kiếm Sơn, đi qua cửa đá, vượt qua Tần Lĩnh, cuối cùng là bước ra khỏi Tà Cốc mà tiến vào Tần Xuyên tám trăm dặm.
Còn đường Thục cổ hướng về phía tây là một con đường dốc lên cao, rồi đột nhiên đứt đoạn ở trong tầng mây sâu thẳm.
Phía sau vách đá cao chót vót kia là biển mây mênh mông, không núi không đường.
Lúc bấy giờ, ở giữa hư không chợt lóe lên, ba bóng người xuất hiện trên vách núi cao, một nam hai nữ, chính là Lý Dục Thần, Lâm Mộng Đình và Đinh Hương.
Việc đầu tiên Lý Dục Thần làm sau khi xuất quan là cứu Mã Sơn.
“Mong rằng anh Mã Sơn không sao.” Hướng mắt về phía biển mây, Đinh Hương không khỏi lo lắng.
“Đừng lo, anh Mã Sơn vẫn còn sống, anh có thể cảm nhận được ngọn đèn hồn của anh ấy đang cháy.” Lý Dục Thần nói.
Lần này tới cứu Mã Sơn, Đinh Hương kiên quyết phải đi cùng.
Lý Dục Thần cũng không cản cô ấy lại, dù sao thì Mã Sơn cũng là người thân nhất của bọn họ trên đời này.
Hơn ba năm qua, tu vi của Đinh Hương cũng đã tiến bộ rất lớn. La Bàn Kinh tựa như pháp môn dành riêng cho cô ấy, với thân thể ngũ âm đặc thù, hiện giờ cô ấy đã thành thạo Lục Hư Luân Chuyển đến mức thuần thục.
Lý Dục Thần chợt nhớ tới con đại yêu Minh Bộc giấu sau núi Thục Sơn, nơi đó chính là cấm địa của Cổ Thục Sơn, chắc hẳn ở đấy có rất nhiều cấm chế và phong ấn, vừa hay có thể mượn Lục Hư Luân Chuyển của Đinh Hương, cho cô ấy một chỗ để thực chiến.
Tương lai còn có thể dẫn cô ấy với Hoang Trạch, mở bí cảnh ở đó.
“Đây chính là lối vào Cổ Thục Sơn sao?” Đinh Hương hỏi.
“Đúng vậy.”
Lý Dục Thần giơ tay lên, lòng bàn tay nghiêng chậm rãi đưa ra phía trước.
Mây mù phía trước lập tức cuồn cuộn, từng tầng từng tầng, tựa như thủy triều dâng xuống sông, cuồn cuộn mạnh mẽ.
Chỉ một lát sau, tầng mây lập tức tản sang hai bên, để lộ ra một con đường hẹp ở giữa, giống như một chiếc cầu bắc qua.
Ở bên kia cầu chính là một ngọn núi cổ hùng vĩ đứng sừng sững giữa những dãy núi.
Đây chính là Cổ Thục Sơn, cũng chính là nơi tọa lạc của tông môn huyền môn “Thục Sơn Phái” lừng danh.
Cây cầu hư không bắc trên biển mây, sau khi dẫn lên núi thì nối với một con đường dốc đứng quanh co hướng lên trên, đi thẳng tới đỉnh núi.
“Đây mới thật sự là ‘Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh’ đúng không? Con đường này so với Thiên Lộ Côn Luân thì thế nào?” Lâm Mộng Đình hỏi.
Lý Dục Thần mỉm cười đáp: “Đường Thục tuyệt đỉnh nhưng so với Thiên Lộ thì còn thua xa. Chỉ là con đường này cũng có chỗ độc đáo riêng của nó, đến cả Thiên Lộ Côn Luân cũng không bì được, mọi người nhìn xem…”
Hướng mắt về phía anh chỉ, mây mù cuồn cuộn từng tầng, bên kia cây cầu mây, ngoại trừ con đường nhỏ hướng lên trời ra thì còn có hai nhánh tách sang hai bên theo hướng Nam Bắc, bắc ngang trên biển mây, không biết là dẫn tới nơi nào.
“Nơi này chính là tiên lộ Cổ Thục lơ lửng trên không trung, phía bắc hướng tới Thái Ất, dẫn thẳng đến Tần Lĩnh, phía Nam thì thông với Cung Lai, thẳng đến Nga Mi. Trong thơ Liễu Binh từng viết ‘Phía tây có núi Thái Bạch, cao đến nỗi không có đường đi, chỉ có loài chim mới có thể bay qua ngọn núi này, thẳng tới đỉnh núi Nga Mi’, chính là đang nhắc đến con đường này.”
“Anh Dục Thần, chúng ta phải đi qua đây sao?” Đinh Hương sốt ruột muốn tới cứu Mã Sơn.
Lý Dục Thần nói: “Thục Sơn là đại phái cổ đại, địa vị chỉ đứng sau Thiên Đô. Anh nghe nói Tử Hư chân nhân vẫn còn tại thế, lại còn ngang hàng với sư phụ anh, dù gì cũng phải nể mặt ông ấy một chút. Chỉ cần anh Mã Sơn vẫn ổn thì mọi chuyện vẫn còn dễ nói. Đấy em xem, có người ra đón chúng ta kìa.”
Mọi người nhìn thấy phía Tây của biển mây bắt đầu cuồn cuộn, xuất hiện hai vầng sáng đang bay tới, rồi dừng lại ngay trước vách đá bọn họ đang đứng, có hai vị tu sĩ quần áo xanh đáp xuống cây cầu mây.
“Kẻ nào dám làm náo loạn Vân Môn?” Một trong hai người kia lên tiếng hỏi.
Lý Dục Thần chắp tay: “Lý Dục Thần của Hòa Thành, đặc biệt đến thăm đồng đạo Thục Sơn.”
“Lý Dục Thần?” Người kia cau mày suy nghĩ một lát: “Cái tên này hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.”
Người bên cạnh nhắc nhở: “Anh có còn nhớ lần trước họp sư phụ đã nói, có một kẻ tu sĩ là người phàm, truyền đạo lung tung, nói ra rất nhiều lời trái với nghịch thiên. Sư phụ còn đặc biệt dặn dò chúng ta không nên nghe những lời vọng ngôn ấy, tu hành thì phải giữa tâm thật vững, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma, bước vào con đường nghịch thiên. Tôi nhớ tên của kẻ kia cũng giống như này.”
“À!” Người kia sực nhớ ra, rồi đánh giá Lý Dục Thần từ trên xuống dưới mấy lần, trong mắt ánh lên vẻ khinh bỉ: “Chúng tôi là đệ tử của Thục Sơn, tôi tên là Thanh Bình, đây là sư đệ của tôi, tên là Tử Bình. Hôm nay hai chúng tôi phụ trách gác cổng, cậu đến đây làm gì?”
“Tôi có một người bạn tên là Mã Sơn, bởi vì chút hiểu lầm mà bị Diệu Âm chân nhân dẫn về, tôi tới đây giải thích hộ anh ấy một chút, rồi đưa người ấy về.” Lý Dục Thần nói.
“Mã Sơn?” Thanh Bình lắc đầu: “Chưa nghe đến tên người này bao giờ, với cả sư thúc Diệu Âm cũng chẳng bắt người nào về cả, bắt yêu quái về thì có đến mấy tên đấy, người bạn kia của cậu không phải là một con yêu quái chứ?”
Dứt lời, hắn ta khinh bỉ cười rộ lên.
Lý Dục Thần đáp: “Vậy chắc là anh không biết, để tôi đến gặp Diệu Âm chân nhân, hỏi một câu là rõ ngay.”
“Sư thúc Diệu Âm đang bế quan luyện đan, không tiện tiếp khách.” Thanh Bình lạnh nhạt từ chối.
“Ồ, vậy thì cho tôi gặp Diệu Pháp chân quân hay Diệu Nhãn đạo nhân cũng được.”
Thanh Bình mất kiên nhẫn, không nhịn được: “Cậu này thật không biết điều, Tam Diệu sư thúc cao quý như vậy, cậu muốn gặp là gặp sao?”
Lý Dục Thần cũng không tức giận mà hỏi: “Vậy phải làm sao thì mới gặp được?”
“Cậu có Động Thiên Yết Lệnh không?”
“Tôi không.”
“Vậy cậu có thư giới thiệu của chương môn không?”
“Không.”
“Tín vật của tông môn thì sao?”
“Cũng không.”
Thanh Bình bĩu môi: “Cậu chẳng có cái gì, tưởng rằng muốn gặp Tam Diệu sư thúc là gặp được sao? Ngoài kia biết bao nhiêu chưởng môn của các tông môn muốn đến bái kiến đều phải xếp hàng chờ ba đến năm năm, cậu là ai chứ?”
Lâm Mộng Đình bên cạnh cười nói: “Dục Thần à, em nói anh mang theo chút lễ vật đi, giờ thì anh xem, không có lễ vật thì đến cái cổng cũng không vào được đâu!”
Thanh Bình tức giận: “Ai thèm nhận lễ vật của các cô các cậu? Vậy mà dám sỉ nhục đệ tử của Thục Sơn! Chưa dạy dỗ một chút thì có vẻ như các người chưa biết Thục Sơn là nơi nào!”
Hắn ta vung tay lên, một cơn gió lốc cuốn về phía mấy người Lý Dục Thần đang đứng nơi vách đá, như muốn thổi bọn họ xuống dưới đấy.
Vậy mà, sau khi cơn gió tan đi, ba người kia vẫn đang đứng đấy, không hề di chuyển.
Thanh Bình thoáng sửng sốt: “Ồ, cũng có chút bản lĩnh đấy!”
Bên cạnh Thanh Bình lập tức xuất hiện một vòng lửa từ trong hư không, bốc cháy dữ dội.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất