Cậu Ấy Vì Tôi Mà Đến

Tôi hơi nheo mắt, hỏi ngược lại cậu ấy: "Nếu bây giờ tôi hôn cậu, cậu sẽ thế nào."

Hứa Tinh Kỳ sửng sốt, vẫn không hiểu rõ ý của tôi lắm.

"Em sẽ mất ngủ mấy đêm liền, nghĩ xem có phải chị thích em rồi không."

"Được."

Tôi tiến lại gần, vòng tay ôm lấy eo Hứa Tinh Kỳ, kiễng chân, nhắm mắt hôn lên.

"Về nhà đừng đoán nữa, tắm rửa rồi ngủ đi."

"Hứa Tinh Kỳ, tôi cũng thích cậu."

Gió đêm rất ngọt ngào, có người cuối cùng cũng nguyện ý, trong những lần mặt trời mọc rồi lặn, một lần nữa yêu lại thế gian này.

Ngoại truyện Hứa Tinh Kỳ

Hôm nay là ngày đầu tiên Tư Đồ Miên Miên trở lại trường học.

Cô nhắn tin cho Hứa Tinh Kỳ, nói buổi trưa không qua được, ăn cơm cùng bạn mới.

"Bảo bối đợi em! Tối chúng ta hẹn hò nhé! Còn nữa, chúc mừng kỷ niệm một trăm ngày! Mỗi ngày đều yêu anh nhiều hơn! -3-"

Nhìn thấy tin nhắn cô gửi đến, Hứa Tinh Kỳ không kìm được cong khóe môi.

"Nhìn xem, nhìn xem, chắc chắn là chị Tư Đồ lại nhắn tin rồi."

"Nhìn cái dáng vẻ sợ vợ này xem..."

Các bạn học xung quanh trêu chọc, vẻ mặt giận mà không dám nói.

Vốn còn lo lắng cô nghỉ học lâu mới quay lại, sẽ có áp lực về mặt giao tiếp, xem ra là cậu lo lắng thừa rồi.

Nghĩ cũng phải, đây mới là Tư Đồ Miên Miên mà cậu biết.

Đột nhiên Hứa Tinh Kỳ nhớ lại hồi nhỏ của mình.

Vì uống thuốc lâu năm, cả người Hứa Tinh Kỳ béo lên, còn rất hay đổ mồ hôi.

"Sao cậu béo thế! Cậu nhất định là tham ăn lắm"

"Oa, các cậu mau xem tay Hứa Tinh Kỳ toàn là mồ hôi kìa!"

Những lời nói vô thức giữa các bạn học, lọt vào tai đứa trẻ nhỏ lại thật chói tai.

Vốn không cảm thấy béo có gì, nhưng trong những lời cười đùa vô tình hay cố ý của bạn bè, chuyện này dường như trở thành một chuyện rất quan trọng.

Hứa Tinh Kỳ ngày càng im lặng, không muốn giao du với bất kỳ ai, cũng cảm thấy mình không thể hòa nhập vào cuộc sống trung học bình thường.

Lúc đó tuổi còn quá nhỏ, giao tiếp lại trở thành trở ngại lớn nhất của cậu, không kết bạn được cũng trở thành nỗi phiền muộn to lớn.

Hứa Tinh Kỳ nhớ lại lần đầu tiên gặp Tư Đồ Miên Miên, cô còn cao hơn cậu một chút.

Vì thời gian tan học gần giống nhau, họ thường xuyên gặp nhau trên đường về nhà.

Tư Đồ Miên Miên luôn chủ động chào hỏi cậu ấy, cho nên thỉnh thoảng gặp mặt, Hứa Tinh Kỳ cũng sẽ rụt rè vẫy tay với Tư Đồ Miên Miên.

Cho đến ngày cậu khóc lớn.

Hôm đó trời mưa rất to, Hứa Tinh Kỳ không mang ô.

Cậu muốn đi cùng bạn học về nhà, nhưng lại bị một bạn nam khác từ chối.

"Cậu béo quá, đi cùng cậu, tớ sẽ bị ướt mất."

Cậu dầm mưa đi rất lâu, vừa lạnh vừa đói, kết quả về đến nhà lại không mang chìa khóa.

Hứa Tinh Kỳ mười hai tuổi ngồi bên đường khóc lớn, kết quả lại gặp Tư Đồ Miên Miên mười bảy tuổi.

Sau đó, là Tư Đồ Miên Miên đưa cậu về nhà.

Sau khi Tư Đồ Miên Miên hiểu được tại sao cậu lại buồn bực, ngược lại còn cười.

"Chị có một bí kíp kết bạn, em có muốn học không?"

Cái gọi là bí kíp đó thật ra cũng chỉ có một chiêu.

Đó chính là đối xử chân thành với mọi người, không nói những lời trái với lòng mình.

"Nếu em thích người này, thì hãy nói với người ta, em thích bạn ấy, muốn kết bạn với bạn ấy."

"Nếu em cảm thấy câu nói nào đó làm tổn thương em, vậy thì nói với người ta em rất tức giận, lần sau đừng nói như vậy nữa."

Cũng từ lúc đó, Hứa Tinh Kỳ mới hiểu ra, người ta vĩnh viễn không phải biểu đạt những lời mình muốn nói, mà là cảm xúc khao khát được thấu hiểu.

Dần dần, cậu bắt đầu có bạn bè của riêng mình.

Cậu sẽ chia sẻ những người bạn mới quen với chị, chị cũng chăm chú lắng nghe.

Chị là người dịu dàng nhất trong lòng Hứa Tinh Kỳ.

Đột nhiên một ngày, cậu không còn gặp được người chị có nụ cười rất đẹp đó nữa.

Hứa Tinh Kỳ rất buồn.

Bởi vì cậu biết, tình cảm mình dành cho chị, khác với tình cảm dành cho bạn bè.

Cậu chỉ rất tiếc, cậu còn chưa kịp nói cho chị biết tên của mình.

Hứa Tinh Kỳ bắt đầu giả vờ lơ đãng đi loanh quanh khu vực khối trung học phổ thông.

Cậu nhìn thấy tên Tư Đồ Miên Miên xuất hiện trên bảng vàng của trường, văn chương của chị cũng hay, tên thường xuyên xuất hiện trên báo của trường.

Thì ra chị là người ưu tú như vậy.

Cho đến lần đi dã ngoại mùa thu đó.

Điểm cắm trại của lớp họ rất gần, cô vốn dĩ vẫn luôn ở trong tầm mắt của cậu.

Cho nên khi Tư Đồ Miên Miên rơi xuống nước, Hứa Tinh Kỳ lập tức chạy đến bờ nước kêu cứu, không chút do dự nhảy xuống.

Nhảy xuống rồi, Hứa Tinh Kỳ mới nhớ ra, cậu căn bản không biết bơi.

"Tôi vác chiếc đèn pin to như khẩu Gatling, chiếu vào trong nhà.”

Từ đó về sau, Hứa Tinh Kỳ bắt đầu học bơi, học giữa chừng là một quá trình rất khó khăn.

May mắn là cậu có thiên phú trong việc này, cũng bỏ ra đủ nỗ lực, còn tiện thể giảm được cân.

Dựa vào thành tích thể thao xuất sắc, Hứa Tinh Kỳ thuận lợi thi đậu vào Đại học A.

Nhưng Hứa Tinh Kỳ tìm khắp danh sách sinh viên năm tư của toàn trường cũng không tìm thấy Tư Đồ Miên Miên.

Cho đến một ngày, trong phòng trực của thầy quản lý ký túc xá, cô gái đang ngủ gà ngủ gật kia, khiến cậu suýt chút nữa cho rằng mình sinh ra ảo giác.

Vận mệnh từ buổi tối mất điện đó, lại bắt đầu chiếu cố Hứa Tinh Kỳ.

Cậu nói dối, lấy chứng sợ bóng tối làm cái cớ, cuối cùng cũng đổi được cơ hội ở một mình với cô.

Nhưng cô không nhận ra cậu.

Nhưng không sao cả, bước ngoặt mới và những vì sao lấp lánh đã phủ đầy bầu trời.

Câu chuyện của Tư Đồ Miên Miên và Hứa Tinh Kỳ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu lại.

- Hết -

👋💖 Bộ này cũng hay lắm nè:

Sau khi ly hôn, chị tôi giới thiệu cho tôi một người đàn ông đã ly hôn và có một đứa con trai riêng.

Anh ấy trông khá bình thường nhưng con trai anh ấy lại đẹp trai xuất sắc, kiểu như một hoàng tử thời Âu Cổ vậy.

Nhưng cậu bé đó có chút vấn đề, cụ thể là gì thì không ai nói rõ, đại khái là có khuynh hướng tự s*t nên không thể để cậu ở một mình được.

eyJpdiI6InBaWWdFTGxKWDRvSGc0UllDZm82TkE9PSIsInZhbHVlIjoiUUVWVDFSWXIxeEgxakpSenpGQnZTVEJ0cUw5NmJOWXJLZFBpd0NIMVhiVDBSZjg0RE1ZVFRSNmRoOTEwczFjaHdcL1NKZWtwMDNWbVM3anVubzEzYXNQYTFzK3hIcGFncU82UGFydGxrbGxTQUtTOVFXQWdUU3RXczdqZXB5cGJkMmJ2TmplYnpaakltUXlGR2hRc2czMWdCWld4NXpQelhrb1pLZUw4SDYzTWJ0V0Z0WWRFUE84Q084bjVES1JtTGVpR2l5MVJIWXFLS3VYcGFNYnFUVDBkYzVQQ0xieFczV0tUcDlWak5pZys4WnpYeFhcL0l4cktuRWlqU3hnTk5HeFQwcWhOb1RCUWJxRmh0K1Vkc2FZNHNESWdXQlBVdmYyeWRLdHVxRWVINFUzbFFmTHlwcDVuVlduamtpNnl0UjNPOU8zQk1FMWlDUzlCTlFFajhNbm5PSGdPV215REw5c1FCU0VtQmVDNXZvc0xEaVQ3a0lrYWJLY0ZnZlRjMUVFOEh4SjF0U2ZaSVJlTlFWMkNDdXNJMlNsb3U0b3ZxS05BZSt0K1prSXdZSWZTeW1XMDRWbjY2N2ROV1J0bnl1d1V5ckJFYVFNeVV1UHprK0lwUlZoZUVxbGh5REpQK3NNYTFLWlNNUzhKN1lPK2pFTzVKVkpKRjN3ejk2THdXdnZXbys2dFRoMjZlUHQ0MGthYllDOVhYRkJRZnozekw5V3NJaWNWY1B4eFU9IiwibWFjIjoiNWEwNDQ5OGIyMjFkNDIwYmZjMDc2YjE3NzM5ZTg2YjQ3ZTgwZmQzZTcwMGEwMDZiZDFhYzZlYTkzZmJiMTBmYSJ9
eyJpdiI6ImZ2bStGMEVOczFmZVAwWjBLUlZkNVE9PSIsInZhbHVlIjoiMTFsVGh6VWFLVVh2NndyRHpHYndnNjJCZ0ltdmIwdUxGQ3RqKzU3aTRJdjJ0MDFiUTZGa1ZlSDJqWGh0dzU2Z1RFWjI5OFdJdzh6Smdac0pQdE1pNDNnYVpVRG9OU2JzVmFybjh3UDc0ZENGWVFwcVhtRmVkMTFsYkVYZ0VVVnBBeTRpNXdrUWhrZ2pxNUdRajUrSzM0RlJsRURJSWI5MHYxVTlQV1pWQlA5U2JjXC9sa2s1WDVRXC9tcGpzTTR6ZjVLRHY1eWIxc2J0eVlQcVU5NmhOcTRZZXVDSVVldHFoakFNd2xvZzdabDZxbnRqZmxZNzNweFBGa2E5Ylh0UTNLSHhkY1ZKSUJlQ1FjbG52SUZpUGZWclEwc2tXdVNvMlFaQmJHRkd3aDdabzY1WHVsWjFqeW91ZFl5alwvU2FKeWlTMWU0RUU0YWUzZmJuXC9yQTRHWWRMNjJMRGdtVTFnVXhHWnVmRHhQTUk3RXlcL3k0cVRRelpLK1BrUlFjKzhcL1p6cFF3d0doUGhkY2xOK3Q0NjZ0OFc2czdFZ1wvd1lzT21tTHl4aWNZT0ZHXC9NRFAzc3hSXC9waVVGc3dhem9sVlR6RlwvUytwMUxhN0ZmV2tVcWxxMHVWa3c3b0U1VlVYTWhaRmxMenlpckpPdkh0R1ZTVURYeGY1TWlLQ2dQRHFHVzROZXdRb2gxVTZqdDJVNXpacGJJNXhGTGVBa3NsT3h6UWRwcTZZakR5QlFSWlowRnpYRkpCVnZadnhkODk3bXBDa3B0NTlMbEEra0FYVmxqTTV3Sk5cL1FGK0ZRS2N6WFRlaUtJSVdQY1pNa0FRPSIsIm1hYyI6IjhlZDVhOTY1YTk1NmFlYjdhOTQ4NGNjZWFlN2RiOTIxZTZkZDI2MjNkMDg4N2VjZmRiYjUzODM3ZjYwMWRhYjUifQ==

“Ai Cũng Xứng Đáng Được Yêu Thương” trong nhà tui nhennnn

Ads
';
Advertisement