Ngay cả các luyện đan sư đang tham gia thi đấu ở xung quanh cũng liếc nhìn về phía Dương Chấn, bọn họ đều không nhịn được mà vẻ mặt nghi ngờ, không khỏi nhìn thêm Dương Chấn.
Nhưng rất nhanh bọn họ bèn thu hồi ánh mắt, dù sao lúc này không thể qua loa được, còn Dương Chấn luyện đan như nào, tuy bọn họ tỏ ý coi thường nhưng cũng lười lo chuyện bao đồng.
Các luyện đan sư khác đều cẩn thận khống chế ngọn lửa đỏ ở dưới đan lỗ, mà Dương Chấn trông như trực tiếp sử dụng thuật pháp và linh khí, bao trùm cả đan lỗ, cho người khác một loại cảm giác Dương Chấn muốn luyện chế đan lỗ.
Nhưng anh lại không dùng đan hỏa bình thường, ánh sáng xanh đó thậm chí khiến người ta có loại cảm giác lạnh lẽo như rơi vào hố băng, giống như không có chút độ ẩm
nào.
Nhất thời, trong đám đông vây xem, không ngừng bùng nổ bàn luận về Dương Chấn.
“Tên này rốt cuộc có biết luyện đan không? Cậu ta hình như không những không biết luyện đan, hơn nữa ngay cả đan hỏa cũng không biết khống chế!”
“Tên này tới gây cười à? Đâu có ai không dùng đan hỏa luyện đan chứ!”
“Tôi thấy tên này chắc chắn là ăn may nên mới vượt qua vòng thi đấu thứ nhất, bây giờ khi kiểm chứng bản lĩnh thật thì lòi ra không có năng lực, thế nên bắt đầu làm chuyện vớ vẩn!”
Lúc này, ngay cả giám khảo của Thần Đan Tông nhìn bên phía Dương Chấn cũng có chút không nhìn nổi nữa.
Giám khảo nhíu mày, tuy không trực tiếp chỉ đích danh, nhưng ánh mắt vẫn hướng thẳng vào Dương Chấn.
Ông ta lớn giọng nói: “Hy vọng tất cả luyện đan sư tham gia thi đấu nghiêm túc một chút, nếu không biết luyện chế đan dược thì trực tiếp rút khỏi thi đấu, đừng tiếp tục lãng
phí dược liệu nữa!”
Dương Chấn không thèm nhìn giám khảo, tiếp tục làm việc của mình.
Dù sao thuật luyện đan của anh khác với các luyện đan sư khác, vậy nên anh căn bản không để tâm tới cái nhìn của người khác, đợi tới khoảnh khắc cuối cùng đan dược xuất lò, tự khắc có thể tỏ rõ tất cả.
Lưu Tuyết Kiện vì để thể hiện thuật luyện đan của mình ở trước mặt Dương Chấn, cố ý chọn đan lỗ cách Dương Chấn không xa rồi tinh luyện đan dịch.
Đối với tình hình lúc này bên phía Dương Chấn, rất rõ ràng, anh ta cũng cho rằng Dương Chấn căn bản không biết luyện đan, lập tức anh ta không nhịn được mà mỉa mai.
"Ha ha ha... oắt con, nếu anh không biết luyện đan thì cút xuống sớm đi, bớt ở đây làm người khác mất mặt...
Lo lắng cháu trai thích gây sự của mình bị dạy dỗ, Lưu Phúc cũng chọn thi đấu ở bên cạnh Lưu Tuyết Kiện.
Lúc này nghe thấy tiếng mỉa mai của Lưu Tuyết Kiện, trong lòng Lưu Phúc nói thẳng ngu, ông ta thận trọng thao túng đan hỏa, không thèm liếc nhìn Lưu Tuyết Kiện.
Sau đó ông ta quở trách: “Im miệng cho ông, cố gắng tinh luyện đan dịch.
Nụ cười trên mặt Lưu Tuyết Kiện bỗng cứng ngắc, vội vàng quay đầu tiếp tục khống chế lửa tinh luyện đan dịch.
“Cái này... dược... dược liệu của...
Tuy nhiên, khi Lưu Tuyết Kiện quay đầu nhìn sang đan lỗ của mình, bỗng chốc có hơi ngây ngốc.
Bởi vì vừa rồi anh ta mải mỉa mai Dương Chấn, nhất thời sơ ý, dẫn tới lửa mất khống chế quá mức, dược liệu có hơi khét.
Mới đầu đã mắc sai lầm, quá trình tinh luyện đan dịch tiếp theo sẽ có rất nhiều phiền phức, còn muốn thành công lọt vào vòng tiếp theo, rõ ràng có chút độ khó.
Nghĩ tới kết cục này, trong lòng Lưu Tuyết Kiện hối hận.
Dần dần, sự ảo não hối hận cũng biến thành oán hận nồng đậm, anh ta đổ tất cả trách nhiệm lên người Dương Chấn.
Dương Chấn nhìn Lưu Tuyết Kiện với vẻ như nhìn kẻ ngốc, mỉa mai: “Giết chết tôi ư? Đừng quên, đợi sau khi tôi thành công lọt vào vòng tiếp theo, anh còn phải quỳ xuống trước mặt mọi người gọi tôi là ông nội!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất