Hoàng Vĩnh Xương cố gắng ngăn cản chất độc trong cơ thể bùng phát nhưng đều vô dụng.
Ông ta cứ tưởng mình đã chế được giải dược nhưng bây giờ, khi cảm nhận được cơn đau trong cơ thể, ông ta mới nhận ra rằng mình không hề thành công.
Điều khiến ông ta khiếp sợ nhất chính là, lúc này, ông ta mới nhận ra rằng, viên đan dược trông có vẻ tầm thường của Dương Chấn lại mang độc tính mạnh hơn nhiều độc đan do ông ta luyện chế.
Trong đầu ông ta lập tức nghĩ tới vô số đơn thuốc giải nhưng không thứ nào có thể ngăn cản loại độc tính này.
“Sao...sao cậu có thể chế được độc đan khủng khiếp như thế? Phải mất ít nhất một năm, nếu không căn bản không thể nào chế được thuốc giải!”
Hoàng Vĩnh Xương không nén nổi sự nghi hoặc trong lòng, ông ta thống khổ nói.
Ông ta không chỉ cảm nhận được nội tạng đang nhanh chóng lão hoá mà cả kinh mạch và xương cốt đều bắt đầu đứt đoạn.
Loại dược tính khủng khiếp này chính là cảnh giới mà ông ta không ngừng theo đuổi suốt cả trăm năm qua nhưng dùng cách nào cũng không thể thành công.
Ông ta không ngờ rằng có một ngày, loại độc đan này lại dùng chính trên cơ thể mình.
"Ông càng giãy dụa thì càng cảm thấy đau đớn. Nếu muốn chết thoải mái thì ngoan ngoãn nằm yên đi.”
Dương Chấn cười lạnh.
Lúc nãy, Hoàng Vĩnh Xương còn kiêu ngạo bảo Dương Chấn nằm yên chờ chết, bây giờ tình huống đã bị đảo ngược.
"Nhóc con... Không, tổ tông, nhanh cứu ta đi, nếu có thể luyện được độc đan mạnh như thế thì chắc chắn cậu sẽ có thuốc giải, cầu xin cậu hãy cứu ta, cho ta thuốc giải đi!”
“Ta biết sai rồi, ta sẽ không bao giờ gây sự với ngài nữa! Tổ tông! Cầu xin ngài....
"Sau này ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, xin ngài hãy cho ta một con đường sống....
Hoàng Vĩnh Xương cuộn người như một con tôm lớn, ông ta điên cuồng giãy dụa trên mặt đất, thống khổ cầu xin Dương Chấn.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều khiếp sợ.
Không một ai ngờ rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này, kẻ mà mọi người cho rằng sẽ chết lại không chết, ngược lại, một kẻ giỏi dùng độc như Hoàng Vĩnh Xương lại bị độc thảm như thế này.
Hoàng Vĩnh Xương đau tới mức chết đi sống lại, nhưng ánh mắt Dương Chấn lại không có chút thương hại.
Vì Dương Chấn đã cho ông ta rất nhiều cơ hội để sống, nhưng ông ta không chỉ không quý trọng, ngược lại năm lần bảy lượt tìm đường chết, còn muốn độc chết Dương Chấn.
Nếu không nhờ Dương Chấn còn có chút thủ đoạn thì anh đã chết trên tay Hoàng Vĩnh Xương không biết bao nhiêu lần rồi.
Dương Chấn cười lạnh nói: "Kiên trì thêm năm phút, tối đa năm phút nữa là ông có thể thoải mái đi chết rồi!”
Nghe tới đây, Hoàng Vĩnh Xương đã hoàn toàn hoảng loạn, ông ta hối hận không thôi nhưng mọi thứ đã quá trễ.
Đúng lúc này, Hoàng Hạc Phi phẫn nộ nói: "Nhóc con, báo thù cũng có mức độ thôi, giáo huấn một phen là đủ rồi, không cần phải đuổi cùng giết tận!”
Vừa nói, Hoàng Hạc Phi vừa phóng ra khí tức cường giả mạnh mẽ hòng áp chế Dương Chấn.
Lời của ông ta cũng mang ý uy hiếp: “Nhanh cho hắn thuốc giải đi, nếu hắn thật sự bị độc chết thì ta sẽ khiến cậu sống không bằng chết!”
"Vừa rồi, khi ta suýt bị độc chết, sao không thấy ông lên tiếng? Hơn nữa ông ta là kẻ chủ động thách đấu với ta, nếu thua phải mất mạng, bây giờ tại sao ta phải cứu ông ta?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất