Vừa dứt lời, hai võ giả lạ mặt trẻ tuổi xuất hiện ở bên ngoài Lôi Thiên Tông.
Hai người có vẻ mặt hống hách, từ khí tức tản ra từ trên người bọn họ thì có thể nhìn ra, bọn họ có thực lực Thiên Cảnh ngũ phẩm sơ kỳ.
Tuy không phải cảnh giới rất cao nhưng ở trong những người trẻ tuổi của trung giới cổ võ cũng coi như là tồn tại khá mạnh.
Vậy nên lúc này hai người bọn họ rất hống hách.
Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy Hà Thanh Long ở bên cạnh Dương Chấn, lập tức hoảng hồn, cơ thể run rẩy kịch liệt.
Tuy trong thành Thanh Long có lời đồn Hà Thanh Long mất tích, phủ thành chủ đã bị người khác xâm chiếm, nhưng ở trước mặt những võ giả tông môn bình thường này, sự uy nhiếp của Hà Thanh Long vẫn còn.
Cho dù Hà Thanh Long của hiện nay thật sự không phải thành chủ, bọn họ cũng không dám hống hách trước mặt.
Một người trong số đó run rẩy nói: “Thanh... Thanh Long thành chủ, sao... sao ngài lại tới đây?”
Tuy hai võ giả biết nhân vật lớn như Hà Thanh Long, nhưng Hà Thanh Long không biết bọn họ, ông ta lạnh lùng chất vấn: “Tôi tới đây còn cần báo cáo với các cậu à? Các cậu là ai? Tới đây làm cái gì?”
Hai võ giả nghe vậy, lập tức bị dọa quỳ xuống đất, liên tục lắc đầu: “Thanh Long thành chủ, tôi không phải có ý đó, tôi đáng chết, tôi đáng chết...
Hà Thanh Long nhíu mày, cắt ngang lời của võ giả đó: “Bớt nói nhảm, các cậu tới đây làm gì? Còn nữa, Thiên Lôi Tông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lần này, hai người cũng không dám nói nhảm thêm nữa, vội vàng nói ra hết những chuyện mà bọn họ biết.
Lúc này Dương Chấn mới biết, thì ra hơn nửa tháng anh bị nhốt ở Cửu Long thần lỗ chờ luyện chế, Hoàng Vân dẫn một đám cường giả tắm máu Thiên Lôi Tông,
còn về đám người của Thiên Lôi Tông cũng không rõ tung tích.
Không chỉ có Thiên Lôi Tông, còn có một số tông môn nhỏ cũng bị Hoàng Vân san bằng, nghe nói là vì tông chủ của những tông môn đó đã đắc tội với Thần Đan Tông bọn họ trong cuộc tranh bá thần đan.
Điều này khiến Dương Chấn rất tức giận, Dương Chấn rất rõ, những tông môn bị tiêu diệt kia, nhất định là của những tông chủ lúc đầu từng nói giúp anh.
Dương Chấn thế nào cũng không ngờ, vì anh mà dẫn tới nhiều tông môn của thành Thanh Long bị liên lụy như thế.
“Vậy tại sao các người lại xuất hiện ở đây? Các người cũng là chó sai của tên súc sinh Hoàng Vân đó sao?”
Dưới sự phẫn nộ, Dương Chấn bóp cổ của một võ giả trong đó, trực tiếp xách tên võ giả đó lên.
Hai võ giả vốn kiêng kỵ Hà Thanh Long, từ lúc đầu chưa từng mở mắt nhìn Dương Chấn, thấy da của Dương Chấn còn đẹp hơn da phụ nữ, bọn họ còn tưởng Dương Chấn là một đệ tử ở bên cạnh Hà Thanh Long.
Lúc này sau khi cảm nhận được sát cơ mãnh liệt đó của Dương Chấn, lúc này hai người mới biết rõ, người thanh niên đẹp mã tu vi bình thường trong mắt bọn họ hình như là người đáng sợ nhất.
Hai người bỗng nhiên bị dọa đổ mồ hôi toàn thân, vội vàng giải thích: “Chúng tôi không phải chó sai của Hoàng Vân, chúng tôi chỉ là... chỉ là nghe nói Thiên Lôi Tông bị tiêu diệt, tới xem thử có thể tìm được cơ duyên gì không!”
“Thiên Lôi Tông dù sao cũng không phải tông môn quá nhỏ, mấy ngày trước đã có không ít võ giả tìm được một ít cơ duyên trong đống đổ nát của Thiên Lôi Tông!”
“Cầu xin anh tha cho chúng tôi một con đường sống, chúng tôi sau này sẽ không tới đây nữa, cầu xin anh...
Sau khi hai người giải thích xong, vội vàng dập đầu cầu xin.
Dương Chấn nhìn hai người một lúc, thấy bọn họ không phải nói dối, cũng lười so đo với bọn họ, anh lạnh lùng nói: “Cút!”
Hai người bỗng như được đặc xá, nhanh chóng biến mất khỏi trước mặt Dương Chấn.
Không tìm được tung tích của đám người Ngô Hùng Bá, Dương Chấn càng lúc càng lo lắng.
Tuy nhiên, khi anh tới bên cạnh trận pháp truyền tống, lông mày càng nhíu chặt, bởi vì trận pháp đó đã bị hủy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất