Vậy nên, thái độ lúc này của Dương Chấn rất kiên định.
Cuối cùng, Mạc Thanh Trúc và Lôi Uyển Nhi cũng chỉ có thể nghe lệnh của Dương Chấn, rất thất vọng mà nói một câu được, không tiếp tục làm khó Dương Chấn nữa.
Khi Dương Chấn chuẩn bị rời đi, Hà Thanh Long lại đi theo bên cạnh anh, cười nói: “Sư phụ, tôi đi theo cậu!”
“Hai cô gái ở lại đây có có việc khác, mà tôi cũng chỉ có mỗi việc tu luyện, tu luyện ở đâu cũng như nhau”
“Phủ thành phủ của thành Thanh Long tôi đã bị thành chủ Hoàng Hạc Phi tiêu diệt khi tôi bị nhốt giam, hiện nay rất khó tìm được thân tín xây dựng lại đội ngũ!”
“Hiện nay trên đời này, trừ mấy người, tôi đã không có người thân nào nữa!”
Nói tới cuối cùng, trong ánh mắt sâu thẳm của Hà Thanh Long tràn ngập sự bi thương, hai mắt đỏ lên.
Ông ta cho dù là nhân vật lớn trải qua mưa gió, là người đàn ông cho dù trời cho sập xuống cũng có thể giữ vẻ điềm nhiên, nhưng ông ta suy cho cùng cũng là một con người, là một người có tình cảm.
Đối mặt với cảnh bị diệt môn, nghĩ tới tất cả người thân của mình chết thảm, lúc này Hà Thanh Long cũng không nhịn được mà ngân ngấn nước mắt.
Ngay cả mấy người Ngô Hùng Bá lúc này cũng không ngăn cản ông ta, tất cả đều thở dài.
Lúc này Tiêu Thanh Vân nói với Dương Chấn: “Cậu dẫn theo Thanh Long thành chủ đi, bên cạnh có một người chăm sóc lẫn nhau cũng tốt, ở đây có chúng tôi rồi, cậu yên tâm đi!”
Dương Chấn hơi trầm tư, sau đó đã đồng ý.
Thực lực của Hà Thanh Long dù sao vẫn rất mạnh, gặp phải kẻ địch bình thường đủ để ứng đối, cho dù gặp phải kẻ địch khiến Dương Chấn cũng cảm thấy bó tay, Hà Thanh Long cho dù không đánh lại cũng có khả năng tự bảo vệ mình, thậm chí có thể giúp được Dương Chấn.
Chứ không giống đám người Mạc Thanh Trúc, gặp phải một số kẻ địch mạnh ngược lại sẽ trở thành gánh nặng, vậy nên lần này Dương Chấn cũng không từ chối Hà Thanh Long.
Dặn dò xong chuyện ở đây, Dương Chấn bế Tiếu Tiếu dẫn theo Hà Thanh Long rời khỏi thành Bạch Hổ.
Trải qua mấy ngày, ba người cuối cùng cũng bước vào nước Cửu Châu.
Hà Thanh Long vẫn là lần đầu tiên rời khỏi trung giới cổ võ, đi tới thế giới mới, ông ta cảm thấy rất tò mò về mọi thứ trong thế giới mới.
Hà Thanh Long không nhịn được mà cảm thán: “Nơi này quả nhiên khác biệt hoàn toàn so với trung giới cổ võ của chúng tôi.
“Tốc độ của những chiếc xe kia hình như không nhanh bằng tôi chạy ở trung giới cổ võ"
“Sư phụ, sao các cô gái ở đây mặc ít vải thế? Lẽ nào vải ở thế giới này rất đắt hay sao?”
“Những cô gái này nhìn trông không có chút linh khí nào cả, mặt trát son phấn dày cộp, không đẹp bằng các cô gái của trung giới cổ võ chúng tôi!”
Nhìn con đường lấp nập người qua lại, đâu đâu cũng là các cô gái xinh đẹp lắc hông, ăn mặc quần áo gợi cảm, trên đường thỉnh thoảng còn có mấy chiếc xe sang chạy vụt qua, Hà Thanh Long cũng không ngừng nhìn mọi thứ ở thế giới mới này mà đưa ra nhận xét.
Trên đường tới đây, Dương Chấn cũng đã kể đại khái cho Hà Thanh Long về thế giới mới, vậy nên Hà Thanh Long nhìn một cái có thể nhận ra những sản phẩm hiện đại hóa như xe hơi ở trên đường.
Mọi thứ ở đây tuy tràn ngập cảm giác mới mẻ với Hà Thanh Long, nhưng ở trong mắt Hà Thanh Long, những thứ này rõ ràng không tốt hơn trung giới cổ võ.
Dù sao, đối với võ giả tu luyện võ đạo mà nói, những thứ trước mắt đều là phù du.
Rất nhanh, cảm giác mới mẻ của Hà Thanh Long cũng qua đi, ông ta đi theo bên cạnh Dương Chấn tiếp tục lên đường, vì để không thể hiện quá đà ở trong thế giới mới, vậy nên bọn họ cũng đi chậm lại, giống như người phàm ở trong thế giới mới.
Dương Chấn mặt mày nghiêm trọng nói: “Ở đây không đúng lắm... lẽ nào...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất