Dương Chấn dù sao cũng là con rể của Diệp Mạn, Diệp Mạn trước đó khi nhìn thấy Tiếu Tiếu cũng có hơi nghi ngờ người thanh niên đưa Tiếu Tiếu trở về là ai.
Nhưng rất nhanh, Diệp Mạn đã nhận ra Dương Chấn, dù sao cỗ khí tức trên người Dương Chấn và những chi tiết như thân hình động tác kia đều là chỉ con rể Dương Chấn của bà ta mới có.
Diệp Mạn lập tức khẳng định, người thanh niên vừa tới đã thấy có chút quen thuộc ở trước mắt chính là con rể Dương Chấn đã đi tới trung giới cổ võ, rất lâu bà ta không gặp đó.
Chỉ là Diệp Mạn không hiểu lắm, rốt cuộc Dương Chấn đã trải qua chuyện gì mà trẻ ra tới mức độ này, làn da đó ngay cả bà ta nhìn cũng thấy ngưỡng mộ.
“Con trở về rồi.”
Đối mặt với Diệp Mạn, Dương Chấn nở nụ cười thân thiết.
Lúc này Diệp Mạn rất kích động, bà ta biết rất rõ bản lĩnh của cậu con rể này của mình lớn cỡ nào, chỉ cần Dương Chấn trở về thì nhất định sẽ bảo vệ được nhà họ Diệp này, bắt đầu từ hôm nay, không ai dám trêu chọc nhà họ Diệp nữa.
Ai còn dám tới nhà họ Diệp nữa thì chỉ có một con đường, đó chính là chết.
Triệu môn chủ quỳ dưới đất cầu xin Hà Thanh Long đã lập tức đơ người, ông ta thế nào cũng không ngờ người thanh niên bị ông ta phớt lờ đó lại là Dương Chấn lúc đầu khiến cả thế giới mới khiếp sợ.
Trong thế giới mới đều đồn rằng Dương Chấn biến thành rùa rụt cổ mà ẩn đi, Triệu môn chủ thế nào cũng không ngờ, ông ta lại đụng độ ngay Dương Chấn.
Triệu môn chủ thấy trên người Dương Chấn không có khí tức của tu vi võ đạo gì cả, nhưng ông ta rất rõ, cho dù ông ta có thực lực có thể giết chết Dương Chấn, lúc này ông ta cũng không thể giết Dương Chấn.
Bởi vì theo ông ta thấy, hiện nay Dương Chấn đã tìm được chỗ dựa, mà chỗ dựa trong mắt ông ta đương nhiên là Hà Thanh Long.
Vào lúc này, Dương Chấn nhấc tay tùy ý phất một cái.
“Bụp! Bụp! Bụp..
Mấy người Triệu môn chủ quỳ dưới đất, cơ thể của bọn họ ngay lập tức hóa thành bột phấn.
Sau khi một cơn gió nhẹ thổi qua, số bột phấn và tro bụi đó cũng biến mất luôn.
Nhất thời, trước cổng nhà họ Diệp chỉ còn lại người của nhà họ Diệp, giống như những người Triệu môn chủ đó chưa từng tới đây, dưới đất càng không có tí máu nào.
Nếu không phải chứng kiến tận mắt, người của nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không tin cảnh này là thật.
Ngay cả Diệp Mạn cũng bị chiêu này của Dương Chấn dọa thót tim, lông tơ dựng đứng.
Còn những người khác, bọn họ run rẩy lùi lại vài bước, ở trong mắt bọn họ, Dương Chấn dường như mới là ác ma thật sự.
Cho dù bọn họ biết Dương Chấn sẽ không ra tay với bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không khống chế được mà cảm thấy sợ hãi.
Dù sao trong nháy mắt khiến một đám người sống lập tức biến mất, hình ảnh này thật sự quá kinh hãi.
Dương Chấn trải qua rất nhiều chuyện, anh biết đối với một số kẻ địch không thể có lòng thương xót, nếu không muốn bọn họ năm lần bảy lượt xuất hiện ở trước mắt giống như ruồi bọ, vậy chỉ có một cách, đó chính là khiến bọn họ biến mất mãi mãi.
Tiêu diệt xong những người của nhà họ Triệu ở trước mắt, Dương Chấn đặt Tiếu Tiếu xuống đất.
Tiếu Tiếu có hơi bất ngờ khi những người xấu xa vừa rồi đã đi đâu rồi, nhưng cô bé cũng không suy nghĩ nhiều, mà chạy thẳng vào trong lòng Diệp Mạn, sau đó ôm chặt lấy cổ của Diệp Mạn: “Bà ngoại, Tiểu Tiểu rất nhớ bà, Tiếu Tiếu cuối cùng cũng gặp được bà rồi..”
Lần nữa gặp lại cháu gái, Diệp Mạn cũng không nhịn được mà kích động, khóe mắt đỏ hoe ươn ướt, bà ta ôm chặt lấy Tiếu Tiếu, giống như sợ Tiếu Tiếu lại rời xa bà ta lần nữa.
Diệp Mạn nghe xong thì bỗng sững người, đưa mắt nhìn sang Dương Chấn: “Tiểu Nhã không ở cùng với con sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất