Thấy Dương Chấn cuối cùng vẫn không ra tay, Lưu Nguyên Đông lập tức càng thêm tự tin, ông ta cười lạnh nói: “Oắt con, coi như cậu thức thời!”
Lưu Nguyên Đông nói xong thì lập tức xoay người biến mất khỏi nhà họ Diệp.
Có điều, khi không nhìn thấy bóng dáng của ông ta nữa, nhưng từ xa lại truyền tới lời uy hiếp như gần như xa: “Các người đợi đấy cho tôi, Thiên Lang Tông rất nhanh sẽ tới tắm máu nhà họ Diệp các người!”
Dương Chấn rất bình tĩnh, căn bản không lo lắng thả Lưu Nguyên Đông đi như thế, anh càng không lo lắng Lưu Nguyên Đông chạy rồi sẽ không quay lại.
Bởi vì vừa rồi khi anh vỗ vào vai của Lưu Nguyên Đông, trong lòng bàn tay sớm đã phóng ra một tia linh khí, linh khí sẽ dần dần lan tới tim của Lưu Nguyên Đông.
Tia linh khí đó cực kỳ yếu ớt, không tốn nhiều thời gian và tinh lực, căn bản không thể sử dụng được, đồng thời nó cũng sẽ trong vòng năm tiếng lấy mạng của Lưu Nguyên Đông.
Vậy nên cho dù Lưu Nguyên Đông có xuất hiện hay không, cuối cùng ông ta sẽ không sống quá năm tiếng.
Những điều này ngoại trừ Dương Chấn thì không ai biết hết, người của nhà họ Diệp bỗng khẩn trương, nhất là lời uy hiếp yếu ớt truyền tới sau khi Lưu Nguyên Đông chạy thoát đã khiến bọn họ lo lắng.
Diệp Mạn cũng như vậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, bà ta không nhịn được mà nói với Dương Chấn: “Con thả ông ta đi, lẽ nào không sợ ông ta thật sự sẽ dẫn cường giả của Thiên Lang Tông tới à?”
“Con từng tới trung giới cổ võ, nhất định rất rõ sự lợi hại của những cường giả ở trung giới cổ võ, sao con có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy chứ.
“Haizz... Bỏ đi! Chúng ta vẫn nên mau chóng chạy trốn, tìm một nơi vắng vẻ ít thị phi để trốn cả đời đi!”
Dương Chấn khẽ lắc đầu, nói: “Không cần trốn, không lâu nữa, người của Thiên Lang Tông sẽ xuất hiện ở đây, Lưu Nguyên Đông nhất định sẽ đi tìm bọn họ để trả thù giúp cho ông ta.
Lần này, ngay cả mọi người của nhà họ Diệp cũng không nhịn được mà nói: “Vậy chúng ta không phải càng nên mau mau chạy trốn hay sao?”
Dương Chấn cười nói: “Tại sao phải chạy trốn? Một đàn kiến cỏn con mà thôi! Bọn họ tới người nào tôi giết người đó, tới một nhóm nào giết nhóm đó, tới lúc đó treo hết thi thể của bọn họ ở trên cái cây ngoài cổng nhà họ Diệp, tôi muốn xem xem, sau này còn có kẻ nào không có mắt mà dám tới nhà họ Diệp gây sự nữa không!”
Rõ ràng, trong những ngày này, hết lần này tới lần khác có người tới nhà họ Diệp gây rối, Dương Chấn cũng tức giận thật rồi.
Những lời lúc này của Dương Chấn nghe thì rất hả hê, nhưng người của nhà họ Diệp lại bất mãn, trong lòng thầm nói: “Tên này quả thật có chút bản lĩnh, nhưng cũng quá tự tin rồi?”
“Dám không để cường giả của đại tông môn trong trung giới cổ võ vào mắt, đúng là muốn chết mà!”
“Tên này muốn chết còn kéo theo tất cả mọi người của nhà họ Diệp đi theo cậu ta à? Chỉ có chút thành tựu cỏn con thì đã sĩ tới mức này, đúng thật là quá tự
đại.
Có điều, tuy trong lòng những người này cực kỳ bất mãn nhưng cũng không nói ra thẳng mặt.
Diệp Mạn lại khuyên: “Dương Chấn! Mẹ biết, con cũng là vì tốt cho nhà họ Diệp, nhưng hiện nay không phải là ngày xưa, thế giới mới quá mức hỗn loạn, nhà họ Diệp chúng ta suy cho cùng không giữ được, bây giờ giải tán nó đi.
Điều khiến Diệp Mạn bất lực là cho dù bà ta nhẫn nại khuyên nhủ thế nào, Dương Chấn vẫn từ chối với thái độ kiên quyết.
Nếu Dương Chấn đã không đi, Diệp Mạn cũng hết cách, bà ta càng không thể để một mình Dương Chấn ở lại đây đối đầu với kẻ địch mạnh của trung giới cổ
Võ.
Vì thế bà ta đã hạ lệnh: “Tất cả võ giả của nhà họ Diệp lập tức chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến, lần đại chiến này liên quan tới sự tồn vong của nhà họ Diệp chúng
ta..."
“Mọi người đi nghỉ ngơi hết đi, nhà họ Diệp có con ở đây, thật sự không cần lo lắng”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất