Ông Liên để lộ vẻ mặt khinh thường, nói bằng giọng vô cùng ngạo mạn: “Không cần, dù là tôi hay lão Nghiêm thì chỉ cần một người cũng để khiến thằng nhãi ranh này chết chắc rồi!”
“Bảo hai người bọn này cùng xông lên tấn một đứa nhỏ như vầy! Lỡ bị truyền ra ngoài thì cái mặt già của hai người bọn tôi biết để ở đâu!”
Ông Nghiêm gật đầu tán thành: “Anh Liên nói rất đúng, mỗi thằng nhãi này thôi thì đâu xứng để bọn tôi ra tay? Nhưng tôi còn nợ ông Lục một ân nghĩa lớn, thằng nhãi này dám đụng tới cậu Lục, tức là dám đối nghịch với ông Lục!”
“Thế để tôi ra tay dạy dỗ cậu ta một chút trước vậy.”
Ông Liên chắp tay, nói: “Lão Nghiêm, xin mời!”
Ông Nghiêm nhìn về phía Trình Kiêu, cười một tiếng mỉa mai: “Nhóc con, nếu bây giờ cậu quỳ xuống, dập đầu cầu xin cậu Lục đây tha thứ, tôi sẽ tha cho cậu! Bằng không, cậu sẽ phải nếm mùi đau khổ!”
Lục Thiên Hào đứng bên cạnh vuốt mông ngựa, trưng ra dáng vẻ nịnh nọt vừa cười vừa nói: “Ông Nghiêm đã ra tay thì thằng nhóc này chết chắc!”
Trình Kiêu biếng nhác liếc mắt nhìn lướt qua ông Nghiêm không thèm coi ai ra gì kia, bình thản đáp: “Không cần, chỉ bằng hai tên phế vật các người hả, tốt hơn vẫn nên đồng loạt xông lên đi!”
Ông Nghiêm và ông Liên vô cùng phẫn nộ, lập tức đồng thanh quát lớn: “Ngông cuồng!”
“Nhãi ranh, mày có biết hai người bọn tao là ai không? Dù là gia chủ của nhà họ Lục và nhà họ Bạch ở Giang Nam cũng phải tôn kính bọn tao đấy, thế mà mày lại dám xỉ nhục bọn tao, đúng là tự tìm đường chết!”
“Anh Liên, để tôi lên trước, dạy cho cậu ta bài học nhớ đời!”
Vừa dứt lời, mặt mày ông Nghiêm tối lại, một luồng hơi thở âm u lạnh lùng phát ra từ cơ thể ông ta, xem ra thứ công pháp mà ông Nghiêm tu luyện là một loại có thuộc tính âm hàn.
“Nhãi con, tao chuẩn bị ra tay đây. Lát nữa có bị đánh chết cùng đừng trách tạo không nhắc nhở mày!”
Vẻ kiêu ngạo hiện rõ trên mặt ông Nghiêm, ánh mắt ông ta nhìn Trình Kiêu hệt như đang nhìn một con kiến.
Ông Liên đứng bên cạnh than ngắn thở dài, nói: “Mấy tháng không gặp, tu vi của lão Nghiêm lại tiến bộ thêm rồi, xem ra không bao lâu nữa là có thể đạt tới cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong. Mười năm sau, hẳn sẽ có hy vọng trở thành tông sư!”
Bạch Thụy Văn đứng bên cạnh lộ ra biểu cảm ngạc nhiên: “Hóa ra ở phương diện võ đạo, ông Nghiêm lại có thiên phú cao như vậy! Tông sư, trong số một trăm võ giả Tiên Thiên, có thể xuất hiện một người trở thành tông sư đã là không tệ rồi đó.”
Ông Liên bật cười ha ha, nói: “Cậu Bạch không cần nản lòng, bây giờ dù còn trẻ nhưng cũng đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, cũng xem như có chút thành tựu, đợi một thời gian nữa, nhất định tu vi của cậu sẽ vượt qua sự mong đợi của tôi, trước năm năm mươi tuổi hẳn là có hy vọng trở thành tông sư!”
Bạch Thụy Văn lộ vẻ chờ mong: “Hy vọng là vậy, nếu đời này có thể trở thành tông sự, vậy xem như không uổng phí một đời rồi.
Thái độ của ông Nghiêm có thể nói là kiêu ngạo vô cùng, tựa như một tên sát thủ trước khi giết người còn báo cho đối tượng bị nhắm tới một tiếng: “Mày chuẩn bị đi, tao sắp tới giết mày đây.
Đây chính là sự khinh bỉ cực lớn đối với Trình Kiêu.
Trên mặt Trình Kiều hiện lên nụ cười xem thường, đối diện với khí thế cường đại của ông Nghiêm, anh lại chẳng có bất cứ hành động nào, vẫn duy trì tư thế gối đầu lên hai cánh tay, trông hình như còn kiêu căng hơn cả ông Nghiêm!
“Tìm chết!” Ông Nghiêm gầm lên một tiếng, tung ra một quyền.
“Dừng tay!” Một tiếng thét uy nghiêm đột ngột vang lên, khiến ông Nghiêm phải cưỡng chế dừng đòn tấn công lại.
Y Doãn mặc một thân vest đen, dáng người dong dỏng cao, biểu cảm nghiêm nghị bước tới, phía sau là thuộc hạ Chú Tần.
“Ông Y!”
Đám người Cậu Chu thấy vậy thì ngạc nhiên lắm, vội cúi đầu chào, bộ dạng trông rất cung kính.
Đừng thấy đám cậu ấm Giang Nam này khi đứng trước mặt người khác thì luôn trưng ra dáng vẻ không ái sánh bằng, nhưng lúc đứng trước nhà họ Y của Giang Nam,
trông họ lại vô cùng đàng hoàng.
“Ông Y!”
Cả Bạch Thụy Văn lẫn Lục Thiên Hào đều thành thật cúi đầu chào một cách lễ phép.
Chỉ có mình Bạch Thụy Hân là bước tới trước, ôm lấy cánh tay ông Y, nũng nịu nói: “Chú Y, đã lâu không gặp, Hân Hân nhớ chú lắm đó!”
Đây có lẽ chính là ưu thế của gái đẹp.
Y Doãn khá là yêu thương Bạch Thụy Hân, ông ta để lộ nụ cười mỉm, nhìn Bạch Thụy Hân: “Hân Hân, những lời này của cháu đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo đấy! Chú Y của cháu đang ở đây, nhưng cháu chẳng thèm đến thăm gì cả, giờ lại nói nhớ chú, ai mà tin chứ!”
“Đâu có đâu, cháu biết chú Y rất bận rộn, đâu dám thường xuyên tới đây làm phiền chú!” Sắc mặt Bạch Thụy Hân ửng đỏ, miệng cười nói.
“Đúng rồi, khi nào thì chị Y Linh tới vậy ạ?” Bạch Thụy Hân thuận miệng hỏi.
Ông Y mỉm cười: “Cháu và Linh nhi không thân lắm, sao lại quan tâm khi nào nó tới đây thế?”
Trên mặt Bạch Thụy Hân lộ ra nụ cười có hơi giảo hoạt: “Đó là chị dâu tương lai của cháu, tất nhiên cháu phải quan tâm rồi.”
Trái tim Bạch Thụy Văn đứng bên cạnh khẽ nảy mạnh lên, lén lút quay sang đánh giá Y Doãn.
Mặt mày Y Doãn vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là nơi đáy mắt chặt lóe lên tia sáng, ý cười trên môi cũng được thu về, khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm vốn có, ông ta hỏi: “Chỗ này của các người đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Thiên Hào là người đầu tiên ngẩng đầu lên, mặt mày tức giận đáp: “Ông Y, cơ thể đầy thương tích của cháu chính là do tên này gây ra. Vừa hay hôm nay lại đụng phải cậu ta, cháu nhất định phải trả mối thù này mới được!”
Giọng điệu Lục Thiên Hào vô cùng kiên định, hệt như đang triển lãm quyết tâm của mình cho Y Doãn biết.
Bạch Thụy Hân cũng làm ra vẻ tức tối, nói: “Chú Y, ngay cả cháu mà thằng nhãi này cũng dám bắt nạt, chú nhất định phải làm chủ thay cháu!”
Sự xuất hiện của Y Doãn đã hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn của mọi người ở đây, vô số người dần tụ tập lại, đứng một bên xem trò hay.
Thấy Bạch Thụy Hân và Lục Thiên Hào bắt đầu mở miệng chỉ trích Trình Kiều, đám nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành cũng quay sang nhỏ giọng bàn tán với nhau.
“Thằng nhãi này là ai? Ngay cả con cháu dòng chính của nhà họ Lục và nhà họ Bạch mà cũng dám đắc tội!”
“Không biết, hình như thằng nhóc này không phải người Giang Nam chúng ta! Có lẽ là bạn học của cô Y Linh ở Hà Tây.”
“Hừ, nơi này là Giang Nam, không phải Hà Tây của cậu ta, thế mà tên nhãi ranh này còn dám chạy tới địa bàn của chúng ta, còn đắc tội với nhà họ Lục và nhà họ Bạch, đúng là tự tìm đường chết mà!”
Y Doãn quay sang nhìn Trình Kiêu, trong mắt hiện rõ vẻ tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn chẳng mảy may biến sắc.
Thể theo suy nghĩ của Y Doãn, Trình Kiêu dám cùng lúc đắc tội cả nhà họ Lục lẫn nhà họ Bạch, điều này khiến ông ta chỉ hận không thể trực tiếp tóm lấy Trình Kiêu, đánh anh một trận. Nhưng Y Linh đã sớm dặn dò ông ta từ trước rằng, bất luận thế nào ông ta cũng phải giúp cô ta chăm sóc cho Trình Kiêu.
Nếu Trình Kiêu gặp chuyện không may, nhất định Y Linh sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng về người cha vừa nhận lại này.
Y Doãn nhìn sang Lục Thiên Hào, bình thản nói: “Thiên Hào, hôm nay là sinh nhật Linh Nhi, không được phép gây chiến, nể mặt tôi, đừng so đo với cậu ta nữa!”
Trên mặt Lục Thiên Hào lộ ra biểu cảm ngạc nhiên: “Ông Y, sao ông lại nói giúp cho người ngoài.”
“Thằng nhãi này đã đánh cháu ra nông nỗi này, nếu không trả được thù, mai mốt cháu còn mặt mũi nào sống yên ổn ở Giang Nam đây!”
Sắc mặt Bạch Thụy Văn cũng tối lại: “Đúng thế, nếu hôm nay không dạy cho thằng nhóc này một bài học, cháu và Thiên Hào sẽ trở thành trò hề cho cả tỉnh Giang Nam mất!”
“Chú Y, chú đừng nhúng tay!”
Y Doãn thấy hơi không vui, thân là gia chủ nhà họ Y, trước mặt ông ta, Lục Thiên Hào và Bạch Thụy Văn đều chỉ là vãn bối. Ông ta đã chủ động hạ thấp mình, muốn hai vãn bối nể mặt ông ta một chút, không ngờ hai người Lục Thiên Hào lại chẳng thèm chấp nhận.
Sắc mặt Y Doãn cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, giọng lạnh đi: “Tôi lặp lại một lần nữa, hôm nay là sinh nhật Linh nhi, trong trang viên Tiềm Long này của nhà họ Y, không một ai được phép gây chuyện.
Giọng Y Doãn lạnh lùng, bằng phẳng nhưng lại ẩn chứa sự uy hiếp vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này, hình như Lục Thiên Hào và Bạch Thụy Văn cùng đám cậu ấm mới bàng hoàng nhận ra người đàn ông có vẻ mặt hòa ái ban nãy chính là gia chủ của nhà họ Y ở Giang Nam, Y Bản Tộc.
Ngay cả Lục Thiên Hào và Bạch Thụy Văn cũng cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ uy áp tỏa ra từ người đã đứng trên đỉnh lâu ngày như Y Doãn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất