Câu trả lời của Trình Kiêu khiến tất cả mọi người sững sờ! 

Sau đó, đám cậu ấm Giang Nam lập tức mở miệng bàn tán ầm ĩ. 

“Tôi không nghe lầm đó chứ? Cậu ta thế mà lại từ chối xin lỗi! Đây là cơ hội mà ông Y tranh thủ được giúp cậu ta, thế mà cậu ta lại từ chối!” 

“Cậu ta còn nói là ông Y tự chủ trương, thằng ranh này điên rồi hả?” 

Trong lòng Cố Tu Nhiễm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vừa nãy anh ta còn thấy không cam lòng, Trình Kiêu chỉ cần xin lỗi thôi là xong. Không ngờ Trình Kiêu lại từ chối xin lỗi! Còn trách ông Y đã tự chủ trương! 

Cố Tu Nhiễm bỗng phát hiện, thái độ tự cao tự đại kia của Trình Kiêu có đôi khi chẳng tệ hại chút nào. 

Ít nhất thì về mặt hay gặp rắc rối, không ai sánh nổi với anh! 

Hành động lần này của anh tương đương với đắc tội cả ba thế lực mạnh nhất Giang Nam cùng một lúc! 

Lúc đầu Tôn Mạc rất ngạc nhiên, sau đó lập tức lộ vẻ ghét bỏ: “Trình Kiêu, anh đúng là thích tự tìm đường chết! Cơ hội tốt như vậy mà còn buông tay, hơn nữa còn đắc tội luôn ông Y nãy giờ vẫn che chở cho anh!” 

“Để tôi chống mắt lên xem còn ai cứu được anh nữa!” 

Lục Thiên Hào và Bạch Thụy Văn quay sang nhìn nhau, trong mắt hiện rõ vẻ âm hiểm, môi khẽ nở nụ cười. 

Sự cuồng vọng của Trình Kiêu còn vượt qua sức tưởng tượng của họ. Ngay cả nhà họ Y mà anh cũng không thèm để vào mắt, lần này, dù là ông Y chắc chắn cũng không che chở anh nữa. 

Trong lòng Lục Tế Thế vui mừng khôn xiết, nhưng ngoài mặt không mảy may để lộ bất thường, ông ta nhìn sắc mặt khó coi của Y Doãn, nghiêm giọng hỏi: “Anh Y, cũng không phải là tôi không nể mặt anh. Anh xem, chuyện này phải giải quyết thế nào đây?” 

Y Doãn trừng mắt nhìn Trình Kiêu, chỉ hận không thể quăng một cái tát đánh bay anh ra ngoài. 

Nhưng nể mặt Y Linh, ông ta nhịn. 

Dù thế nào, ông ta cũng đã hứa rằng trong phạm vi trang viên Tiềm Long, Trình Kiêu sẽ bình an vô sự. 

“Anh Tế Thế, nếu thằng nhãi này đã không biết ơn, vậy tôi cũng chẳng thể nói gì thêm nữa. Hôm nay là sinh nhật Linh Nhi, tôi không muốn xảy ra chuyện gì mất vui. Nhưng chỉ cần bước ra khỏi trang viên Tiềm Long của tôi, cậu ta và nhà họ Y không có bất cứ quan hệ gì hết!” 

“Muốn chém muốn giết muốn lóc thịt, thích làm gì cũng được!” 

Lục Tế Thế khẽ cau mày, không ngờ tới lúc này mà Y Doãn vẫn còn che chở cho thằng nhãi kia! 

Nhưng Lục Tế Thế cũng đã sờ rõ giới hạn của Y Doãn rồi. Xem ra Y Doãn không phải thật sự muốn bảo vệ thẳng ranh kia, mà khả năng cao là đã được cô Y Linh nhờ vả rằng phải bảo vệ anh trong phạm vi trang viên Tiềm Long. 

Đương nhiên Lục Tế Thế sẽ không khiến Y Doãn khó xử, đã không có sự bảo vệ của nhà họ Y, vậy khoảnh khắc thằng nhãi ranh kia bước ra khỏi trang viên Tiềm Long, cũng chính là giờ chết của cậu ta! 

“Được! Tôi nể mặt anh Y lần này nữa vậy! Thiên Hào, chúng ta đi!” Lục Tế Thế gầm nhẹ một câu, rồi nhanh chóng rời khỏi. 

Lục Thiên Hào oán độc liếc Trình Kiêu một cái, nở nụ cười dữ tợn, nói: “Thằng ranh, đợi mày bước ra khỏi trang viên Tiềm Long, tao sẽ nghiền mày ra tro!” 

Trình Kiêu vốn chẳng thèm để ý đến anh ta, nếu không phải hôm nay là sinh nhật Y Linh, anh không muốn gây sự làm loạn sinh nhật của cô ấy, không thì đám người Lục Thiên Hào đã bị anh tát bay từ lâu rồi. 

Ánh mắt đám Cậu Chu nhìn Trình Kiêu chẳng khác nào đang nhìn một người chết: “Đi thôi, thằng ranh này chết chắc rồi! “ 

Đợi đám đông giải tán, Y Doãn lộ vẻ tức giận, trừng mắt nhìn Trình Kiêu, nhỏ giọng nói: “Ranh con, cậu đi theo tôi!” 

Trình Kiêu vốn không muốn đi, nhưng dù thế nào thì Y Doãn cũng là cha của Y Linh, Trình Kiêu vẫn phải cho ông ta mặt mũi. 

Trong phòng nghỉ của Y Doãn, ông ta đứng lặng bên cửa sổ, trong tay cầm một ly vang đỏ quý giá. 

Chú Tần cung kính đứng trước cửa, tựa như một người bảo hộ đầy trung thành. Nhưng vị trí mà ông ta đứng vô cùng tinh tế. Chỉ cần Y Doãn gặp phải nguy hiểm, ông ta có thể chạy tới bên cạnh Y Doãn chỉ trong nháy mắt. 

Trình Kiêu đứng yên phía sau Y Doãn, mặt mày lười nhác hỏi: “Không biết ông Y gọi tôi tới đây là vì chuyện gì?” 

Y Doãn xoay người thật mạnh, lạnh lùng nhìn Trình Kiêu. Khi thấy vẻ mặt cà lơ phất phơ của Trình Kiêu, lửa giận trong lòng càng thêm lớn. 

“Nhóc con, cậu có biết mình vừa gây ra họa lớn rồi không?” 

“Nếu nhà họ Lục và nhà họ Bạch bắt tay với nhau, dù là nhà họ Y tôi đây cũng phải đối xử thật cẩn trọng! Thế mà cậu lại dám cùng lúc trêu chọc cả hai nhà đó, ai cho cậu lá gan đấy vậy!” 

“Vốn tôi chỉ cảm thấy cậu hơi kiêu ngạo tự đại, nhưng thực ra vẫn tự mình biết mình, không ngờ sự cuồng vọng của cậu lại lớn đến độ mất luôn cả lý trí!” 

“Cậu cho rằng mình có một sư phụ là Tông Sư thì có thể không để anh hùng khắp thiên hạ vào mắt ư? Cậu tưởng nhà họ Lục và nhà họ Bạch không có Tông Sư bảo vệ sao?” 

“Đừng nói là cậu, dù vị sư phụ cấp Tông Sư của cậu tới đây cũng không gánh nổi lửa giận của nhà họ Lục và nhà họ Bạch đâu!” 

Trên mặt Trình Kiêu lộ ra nụ cười quái gở: “Sư phụ cấp Tông Sư? Thì ra trong đầu ông nghĩ như vậy” 

“Có lẽ trong mắt những gia tộc lớn như mấy người, tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, chẳng có tư bản chọc vào nhà họ Lục và nhà họ Bạch” 

“Nhưng ông Y à, tôi nói thật cho ông biết vậy. Trong mắt tôi, nhà họ Lục và nhà họ Bạch chỉ là con kiến, trở tay là diệt được rồi.” 

“Nếu ông Y gọi tôi tới đây chỉ để nhắc nhở tôi về mấy chuyện này, không cần thiết đâu.” 

Sắc mặt Y Doãn lúc này khó coi vô cùng, ông ta ở trước mặt nhiều người như vậy gọi Trình Kiêu vào để chỉ dạy, không ngờ Trình Kiêu lại chẳng hề cảm ơn! “Điên rồi, cậu nhất định chính là người điên! 

“Một khi nhà họ Lục và nhà họ Bạch bắt tay hợp tác, ngay cả nhà họ Y cũng chưa chắc có thể đè đầu được họ. Một kẻ vô danh tiểu tốt, một thằng ở rể ăn bám người khác như cậu lại dám nói họ chỉ là con kiến!” 

“Cậu đúng là không có thuốc nào cứu nổi nữa rồi!” 

“Nhãi ranh, nếu không phải Linh Nhi đau khổ cầu xin, bất luận thế nào tôi cũng phải đảm bảo cậu an toàn. Vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không để tâm tới sống chết của cậu đâu, kẻ điên như cậu nên trả cái giá thật đắt vì sự cuồng vọng của mình mới phải!” 

Y Doãn thở hổn hển, trong cơn tức giận, ngay cả chuyện Trình Kiêu tự dâng tới cửa ở rể cũng nói ra hết. 

Sắc mặt Trình Kiêu trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Y Doãn sâu xa tựa biển trời, giọng điệu hờ hững, trống rỗng, không có chút cảm xúc nào. “Ông cảm thấy nhà họ Y của mình xưng bá khắp Giang Nam, nhưng thật ra, trong mắt tôi, nhà họ Y cũng chẳng khác gì con kiến cả. 

“Ông căn bản không biết bản thân đang nói chuyện với loại người nào đâu!” 

“Đối xử tốt với Y Linh đi, chuyện của tôi không cần ông quan tâm.” 

Nói xong, Trình Kiêu xoay người rời đi. 

Chỗ cửa, Chú Tần vươn tay chặn đường Trình Kiêu. 

Ánh mắt Trình Kiêu tĩnh lặng như nước, nhìn Chú Tần chằm chằm, dù phải đối mặt với khí thế cường đại mà Chú Tần phóng ra, anh vẫn không hề tỏ ra yếu kém. “Để cậu ta đi!” Giọng Y Doãn lạnh như băng: “Nhãi ranh, bước ra khỏi cánh cửa này, cậu sống hay chết cũng không còn liên can gì tới tôi nữa!” 

Chú Tần bước sang một bên, Trình Kiêu bình tĩnh mở cửa đi ra ngoài, không thèm ngoái đầu nhìn dù chỉ một lần. 

Chú Tần dõi theo bóng lưng dần xa của Trình Kiêu, sự nghi ngờ chợt lóe lên nơi đáy mắt. 

Vừa nãy ông ta đã tỏa ra khí thế hòng kinh sợ Trình Kiêu, nhưng Trình Kiêu lại chẳng có bất kỳ phản ứng nào! 

Anh thật sự chỉ là một người bình thường thôi sao? 

Trình Kiêu trở lại sảnh lớn, vẫn lặng lẽ ngồi trong góc, nhắm mắt nghỉ ngơi như trước. 

Tiếng bước chân uyển chuyển vọng tới. 

Tôn Mạc một thân một mình tiến tới bên cạnh Trình Kiêu, nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ. 

“Trình Kiêu, vừa nãy chắc hẳn ông Y đã cảnh cáo anh rồi nhỉ!” 

“Tôi đã bảo rồi, đừng ôm mơ tưởng hão huyền, Y Linh không phải người mà anh có thể trèo tới đâu!” 

“Dù y thuật của anh rất xuất sắc, nhưng thế thì sao chứ? Đây là thời đại mà quyền lực mới là tất cả, đứng trước những gia tộc có quyền thế ngập trời này, y thuật của anh 

eyJpdiI6ImZhZFhWU0hcL0JvcGZqNFU0TVJhVUhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InhaUlljZHZHWk5cL1VGWGdCWEZoSVBHRHV6R3FXUlE2enF1dTgrRE1mSzhSSFM1VDNvSVIzUGpLOUowM3ZOR080NnVEQVwvdG1HaEtOS1liMFdkOElCNXZuMnd6QUtoQ1wvWERTUW12TTdvTnNnUlBcL0RtM2NaRXhOYUNjT2sxOXY1c1hubUZJNTkrXC9lVHFPU3B5bVRBSG1nPT0iLCJtYWMiOiJmOWJkYmQxMTE4NDI3MmEwZGU4MDFkYTQ2ZTFlMDg5ZDNhYWY4ZTY4MjEyZDgwZDM0ODJhZGNhMzFjYTdkOTE0In0=
eyJpdiI6Img2bmJJQU05WkZ6NmlZa05Hd0xpTlE9PSIsInZhbHVlIjoidnk4U2srWXo2ZktJRkxkTU9WQVNRbzdyQzRadVdnQUh1SGFvVkp5eXhPT0g4QUFIaCtMTXVqOTk0bG9vRXlNVGZLUUNTckE4NjlJMDRcLzdGVlhxNUZTcGlUXC80REFHdDFibnRVOVwvVUorUnp4NUFSZnZwMHltSkpcL1JyTWtjUStubnJFdlwvVDVlV05xd2drYXVyb1FSS0lnUXF4djVLdWtRRHo0ZEdHaStEdEc1TlBNbjZ0V2plV0F5Zm14emdhUDVMVk9LaUpZRUtpbWwzUDRNWlRDQWdMdDVyMHF5MTFFVzRQTDhrZkFESkhOcFZRZmZVTU1IajByTmpFVGhNclJ1WVwveTZPWE1CcGZhcjEwc1hScE9iQ0hJcTN1cG5ObHcyelhWWjJaeWRFdG9ZK3BtRnFMQTlvTTB0bHV4UnZYWTRnMXc1OU5NYk9wMldCSG1DeDZYZG5rcUloNUhJaFpGb3lkUjBHZWZXT2c3a1VuaVN3VWRYWFJuak9vK0dlOFdldDJlUVwvM3FhejV5UnZQNWp3VkFUVDhVZ0l2TjVQUU14WVJzNENDbkNlOENyRlpcL3ROQWRFa3lJaFoxNTBhMk00RGFuZEZLZTZuWjFIdlp4cXU1NjVzclwvMGJrVjgyM2R6M1ZQc0NDejlJMUREZHFhUXN1Z0xQTmpQY1FNTk84MWFtNlFvZFBGNlRHWnByN1hMNERDbFJya3RoeXpWXC9cL2s2SWd4dUxIVnN4MVwvT0JrS1pRdTJGZ2d3NE05dkJtN3FRWHhuanJhYzlDMDJjUE4wV0VZSmRINU5zbGVnVHhHU0ZCaGZlUkdlSnhGbz0iLCJtYWMiOiJjOTdlZjUzNDFhNjRhOTZiMzA0NTBlYTQ3OWE2OWYzMDMxYjNiMmYyNTEzMTA5ODQ5YTdlNzBiNmNkNDk2YjQxIn0=

“Nể tình tôi và anh từng sống chung với nhau mười mấy năm, tôi cũng không đành lòng nhìn anh chết thảm. Hy vọng anh có thể tự mình biết mình, nhà họ Lục và nhà họ Bạch căn bản không phải người mà thứ như anh có thể đắc tội đâu!”

Ads
';
Advertisement