Lục Tế Thế trên mặt hiện lên một vòng thần sắc quỷ dị, hỏi :"Y Thành Diệu kia thật sự mạnh như thế?"
Ông Nghiêm vẻ mặt thận trọng gật gật đầu: "Thực lực của cậu ta có lẽ không phải là người mạnh nhất tôi từng thấy, nhưng trong số những võ giả tuổi như cậu ta, cậu ta lại là người mạnh nhất tôi từng thấy."
“Nói cách khác, tương lai của cậu ta, không có giới hạn!”
“Đúng vậy!” Ông Nghiêm đáp.
Ánh mắt Lục Tế Thế lập loè, nhìn qua chiến trường không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bạch Thụy Văn và ông Liên, cùng với những võ giả khác trong đại sảnh, cũng giống như ông Nghiêm, tất cả đều là vẻ mặt rung động.
Y Thành Diệu thật sự quá mạnh!
Hơn ba mươi tuổi đã là Hóa Cảnh tông sư, cho dù là đặt ở trong những thế gia võ đạo kia, cũng tồn tại như thiên tài.
Nhìn hai người giữa không trung, đám phú hào trong đại sảnh đã sớm sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
Mặc dù bọn họ có tiền, ở trong mắt người bình thường cao cao tại thượng, nhưng bọn họ vẫn chỉ là một người bình thường, nơi nào thấy qua cường giả võ đạo đỉnh phong chiến lớn như này?
Tông sư, mặc dù là ở trong giới võ đạo, đó cũng là tồn tại vô cùng cao quý.
Những người bình thường này có thể nhìn thấy hai gã tông sư đại chiến, quả thực so với trúng xổ số còn may mắn hơn.
“Khó trách nhà họ Y có thể trở thành bá chủ Giang Nam, thì ra là do nhà họ Y giấu loại người cao tay như này!”
"Đây không phải là người ! Ông đã bao giờ thấy con người có thể bay trên trời chưa? Hai người bọn họ tùy tiện một quyền, đoán chừng cũng có thể đập nát một chiếc ô
tô!"
"Thật là đáng sợ, hôm nay tôi xem như được mở mang kiến thức. Không nghĩ tới trên thế giới này, thật sự có loại tồn tại mạnh mẽ này!"
Những phú hào kia, từng người sợ hãi than không thôi, tầm nhìn về cái thế giới đã sống mấy chục năm này, ầm ầm sụp đổ.
Cậu Chu và đám người Cơ Tu Nhiễm, trong sự sợ hãi còn mang theo một tia kích động.
Những người này đều là thanh niên nhiệt huyết, nhìn thấy loại sức mạnh vượt qua tự nhiên này, tuy rằng trong lòng sợ hãi, thế nhưng càng muốn có thể đạt được tới loại sức mạnh này nhiều hơn.
“Nếu như tôi có thể có được loại sức mạnh này, cái gì mà nhà giàu, có địa vị, đều là rác rưởi!”
Lưu Tào Khang và Tôn Mạc mấy người, cũng là vẻ mặt khiếp sợ.
Vương Hiểu Hi và Lý Ngôn sớm là trợn tròn mắt há hốc mồm.
"Trời đất ơi! Đây còn là người sao?" Vương Hiểu Hi há to miệng, không khép lại được.
Tôn Mạc mặc dù không nói gì, nhưng mà, trong hai mắt lại vô cùng nóng rực.
"Thì ra phía trên sự giàu có và quyền lực, còn có loại người vượt qua phàm tục. Từ nay về sau, tôi sẽ theo đuổi thêm một hạng này nữa!"
Cuộc chiến giữa Y Thành Diệu và Thất Thúc Công kéo dài hơn mười phút.
Cuối cùng, Thất Thúc Công bị đánh hộc máu bay ngược, ngã xuống đất.
“Thất Thúc Công!” Y Doãn âm trầm kêu lên, Thất Thúc Công nếu bại, vậy nhà họ Y sẽ không còn chỗ dựa nào nữa.
Y Thành Diệu từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, vẻ mặt cười lạnh nói: "Lão già kia, tuy rằng ông cũng tiến vào Hóa Cảnh, chỉ tiếc, công pháp của ông so với tôi còn kém xa, căn bản không phải là đối thủ của tôi."
Thất Thúc Công vẻ mặt lạnh lùng nói: "Chưa chắc!"
Nói xong, Thất thúc công bỗng nhiên đứng thẳng người. Rốt cục, thân thể gầy yếu của ông ta, bộc phát ra một luồng khí tức vô cùng lớn, so với chủ Tần lúc trước, mạnh mẽ hơn mấy chục lần.
Y Thành Diệu hơi kinh ngạc nói: "Ồ, còn có con bài chưa lật! Thật sự là xem thường lão già ông rồi."
Thất Thúc Công râu tóc dựng đứng, vẻ mặt có chút bừa bãi, hướng về phía Y Thành Diệu hét lớn một tiếng: "Có tôi ở đây, ai cũng đừng nghĩ động đến nhà họ Y!"
“Thái Sơn Ấn!”
Thất Thúc Công nhảy dựng lên, cả người linh hoạt giống như một con vượn, căn bản không có chút gì chậm chạm của tuổi già.
Đôi bàn tay gầy yếu kia, tạo thành hình chữ thập, từ trên không trung hướng về phía Y Thành Diệu đập xuống.
Mọi người chỉ cảm thấy một cỗ uy áp thật lớn, giống như Thái Sơn từ trên trời giáng xuống, nặng nề, áp lực, tâm tình kinh hồn táng đảm, tràn ngập ở trong lòng mọi người.
Chú Tần vẻ mặt khiếp sợ: "Ngài Y lại còn có võ công mạnh như thế! Chiêu Thái Sơn Ấn này, không sai biệt lắm đã thuộc về phạm trù thượng phẩm vũ kỹ."
“Nếu như tên nhóc kia không có lá bài tẩy, thì chắc chắn thua rồi!”
Nghe được chú Tần nói, Y Doãn cùng với mọi người nhà họ Y, trong lòng an tâm một chút.
Y Thành Diệu lộ ra một chút kinh ngạc: "Không tồi không tồi, trên người lão già này lại còn giấu một chiêu."
Y Thành Diệu không chút hoang mang, bước chân hơi lùi về phía sau, bày ra tư thế giương cung.
Quanh người của anh ta xuất hiện một vòng sàng màu hồng, nguyên khuôn mặt xấu xí, toàn bộ được ánh hồng quang kia bao trùm. Nhất là tay phải của anh ta, càng bao bọc một tầng huyết sắc rõ rệt, thật giống như một cái quyền sáo hoàn toàn do năng lượng tạo thành.
“Vũ kỹ thật quỷ dị!” Ông Liên phía sau Bạch Thụy Văn, vẻ mặt khiếp sợ nói.
Chú Tần đột nhiên chau mày, ông ta cảm thấy hình tượng này của Y Thành Diệu, hình như ông ta đã nghe nói qua, chỉ là, trong lúc nhất thời không nghĩ ra.
Đợi đến khi song chưởng của Thất Thúc Công tới cách đỉnh đầu Y Thành Diệu ba thước, Y Thành Diệu lần này hướng về phía Thất Thúc Công giữa không trung vung một cái tát.
“Huyết Thủ Công!”
Cự chưởng màu hồng đấy giống như ma thần lao ra khỏi địa ngục, một tay nâng lên Thái Sơn chi ấn.
Rồi sau đó, mạnh mẽ nắm chặt, Thái Sơn ấn, vỡ!
Ầm!
Thất Thúc Công ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã trên mặt đất, mất đi sức chiến đấu.
“Thất Thúc Công!”
Y Doãn cùng mọi người nhà họ Y, cả kinh hét một tiếng.
Rất muốn tiến lên xem tình hình, nhưng nhìn thấy Y Thành Diệu đứng cách Thất Thúc Công không xa, trong lòng mọi người nhà họ Y run lên, cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Y Thành Diệu.
“Thất thúc công, ngài thế nào rồi?” Y Doãn không để ý tới Y Thành Diệu, vọt tới bên người Thất Thúc Công, nâng Thất Thúc Công dậy, lo lắng hỏi.
Thất thúc công vẻ mặt suy yếu, tựa hồ tùy thời đều có thể chết đi: "Tôi không sao, chỉ tiếc, tôi đã không còn sức tái chiến. Vận mệnh của nhà họ Y, phải dựa vào cậu rồi!" “Ừm, tôi hiểu, Thất Thúc Công yên tâm! Có tôi ở đây, tuyệt sẽ không để cho nhà họ Y xảy ra vấn đề gì!" Vẻ mặt Y Doãn bi tráng chịu chết.
"Chậc chậc, một màn thật cảm động! Nếu như các ông năm đó đối đãi với ba tôi cũng như vậy, làm sao mà có cục diện hôm nay đây?" Y Thành Diệu chậc chậc thở dài
nói.
“Y Doãn, tôi nói rồi, muốn để tất cả những gì tôi phải chịu đựng năm đó, cho ông nếm thử gấp mười lần!”
Trên mặt Y Thành Diệu lộ ra một nụ cười điên cuồng: "Tôi sẽ cho ông tận mắt nhìn thấy, đứa con gái bảo bối mà mình yêu thương nhất, bị tất cả mọi người bọn tôi làm nhục!"
"Ha ha ha..."
Y Doãn thấp giọng tức giận mắng: "Súc sinh!"
Ánh mắt Y Thành Diệu chuyển hướng về phía Y Linh xinh đẹp như công chúa.
“Em họ, đừng nóng vội, anh trai em đến đây!” Ánh mắt Y Thành Diệu cực nóng, vẻ mặt điên cuồng.
Bạch Thụy Hân lo lắng nắm chặt cánh tay Bạch Thụy Văn: "Anh, anh, làm sao bây giờ? Lần này sợ là nhà họ Y không còn có con bài chưa lật. Người xấu kia muốn ức hiếp chị dâu Y Linh! Chúng ta nhanh lên cứu chị dâu đi!"
Bạch Thụy Văn cắn chặt răng, nói thật, anh ta rất muốn vào lúc này trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, để bắt được tâm hồn thiếu nữ của Y Linh.
Nhưng anh ta không dám, nếu như lúc này anh ta đứng ra, Y Thành Diệu sẽ giết anh ta.
“Anh, rốt cuộc làm sao bây giờ, anh nói một câu đi!” Bạch Thụy Hân đã không đợi được nữa rồi.
Bạch Thụy Văn gấp đến độ cả người run rẩy, nhưng vẫn không quyết định được.
“Ây, bỏ đi, anh không đi em đi!” Bạch Thụy Hân nói xong, liền muốn lao ra.
Thế nhưng, không đợi cô cất bước đi, đã bị Bạch Thụy Văn kéo lại: "Em không muốn sống nữa à!"
Bạch Thụy Văn cắn răng một cái, trên mặt lộ ra quyết tuyệt: "Bỏ đi, phụ nữ còn nhiều, sau này tìm người khác là được. Không đáng đi mạo hiểm như vậy, hơn nữa cho dù chúng ta cứu cô ta, nhà họ Y cũng chưa chắc sẽ nhận nhân tình của chúng ta!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất