Y Thành Diệu khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt xấu xí lộ ra một chút cảm xúc không kiên nhẫn, quay đầu nhìn về phía vị trí phát ra âm thanh.
Y Linh nghe thấy Trình Kiêu rốt cục lên tiếng, nhất thời vẻ mặt kích động. Cô biết, Trình Kiêu tuyệt đối sẽ không mặc kệ cô.
Một đám nhân vật nổi tiếng ở Giang Nam, hơi kinh ngạc theo tiếng nói kia nhìn lại, bọn họ rất tò mò, đối mặt với Y Thành Diệu hung uy ngập trời, đến tột cùng là ai dám đứng ra vào lúc này.
Trình Kiêu chậm rãi đứng lên, dưới sự chú ý của mọi người, đi tới trước một cái bàn rồi dừng lại, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống.
Còn thuận tay cầm lấy chiếc đũa, không coi ai ra gì gắp một miếng bánh ngọt trên bàn, bỏ vào trong miệng.
“Ông Y, nếu ông cho tôi ba ngàn tỷ, tôi có thể cân nhắc giúp ông xử lý người này!”
Trình Kiêu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Y Doãn, cười nói.
Nếu không phải Y Linh gặp nguy hiểm, Trình Kiêu căn bản sẽ không ra mặt. Sự sống chết của Y Doãn cùng nhà họ Y, cũng sẽ chẳng liên quan đến anh.
Nhất là lúc trước Y Doãn nhiều lần cảnh cáo anh, nhục nhã anh. Nếu không phải nể mặt Y Linh, Trình Kiêu đã sớm ra tay đối phó Y Doãn.
Đường đường Thương Sinh Đại Đế, làm sao có thể để cho một người bình thường như ông ta hỗ tới gọi đi?
Trình Kiêu cố ý đợi đến cuối cùng mới ra mặt, chính là để cho Y Doãn nếm chút đau khổ. Dù sao Y Linh mang theo hộ thân ngọc phù anh tặng, tông sư căn bản không khiến cô bị thương được.
Về phần đòi thù lao của Y Doãn, Trình Kiêu không muốn có quan hệ với nhà họ Y. Lấy tiền của người ta, thay người ta diệt họa, chỉ thế thôi!
Một đám nhân vật nổi tiếng Giang Nam trợn mắt há hốc mồm.
"Sao lại là tên này! Anh ta điên rồi sao!"
"Lúc này bắt chẹt nhà họ Y, anh ta không sợ đắc tội Y Thành Diệu sao? Cho dù anh ta lấy được một trăm tỷ, một nghìn tỷ thì có thể làm sao? Chỉ sợ anh ta có mạng cầm không có mạng tiêu!"
"Tôi thấy tên này, chính là ham tiền tới mức sắp điên rồi! Người chưa từng thấy tiền, nhìn thấy có cơ hội lợi dụng, ngay cả mạng cũng không cần."
Mọi người đều lắc đầu thở dài, trong ánh mắt nhìn Trình Kiêu, tràn đầy khinh bỉ, đáng thương.
Cậu Chu, Cổ Tu Nhiễm và một đám cậu ấm Giang Nam nhìn về phía Trình Kiêu, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Tên này thật sự thiếu tiền như vậy sao? Vì tiền mà ngay cả chết cũng không sợ!"
Vẻ mặt Cố Tu Nhiễm âm trầm nói: "Tôi thấy cậu ta không chỉ vì tiền, mà còn muốn thể hiện trước mặt Y Linh!"
“Ở thời điểm mấu chốt này, tất cả mọi người không có một người nào dám đứng ra vì nhà họ Y nói một câu, hết lần này tới lần khác lúc này hắn đứng ra, các ngươi ngẫm lại, Y Linh có phải sẽ rất cảm kích anh ta hay không?”
Một đám cậu ấm đồng ý gật đầu: "Nhất định sẽ."
"Nhưng mặc kệ anh ta là vì tiền hay là Y Linh, kết quả ngay cả mạng cũng không còn, cho dù có đưa cả tiền lẫn Y Linh, thì có ích lợi gì! Tên này quả thực là một tên ngốc!"
Một đám cậu ấm con nhà giàu nhao nhao lắc đầu, ánh mắt nhìn Trình Kiêu giống như đang nhìn một tên ngốc.
Bạch Thụy Hân còn chưa quên sự khuất nhục khi Trình Kiêu ném cô ta vào thùng rác. Nhìn thấy Trình Kiêu đứng ra, cô ta đầu tiên là sửng sốt, sau đó là kinh ngạc và vui
vé.
“Tên này vậy mà ở phía sau đứng ra, thật tốt quá, lần này không cần tôi ra tay, anh ta chết chắc rồi!”
Bạch Thụy Văn vẻ mặt cười lạnh: "Tên này thật sự là không biết sống chết, cho rằng có thể đánh thắng tôi, đã dám ở trước mặt Y Thành Diệu càn rỡ sao? Ngay cả tông sư nhà họ Y cũng thua dưới tay anh ta, cậu ta xông lên là chịu chết cái chắc!"
Vương Hiểu Hi vẻ mặt kích động, kéo tay Tôn Mạc cả kinh kêu lên: "Là Trình Kiêu, Trình Kiêu đi cứu Y Linh. Y Linh quả nhiên không nhìn lầm cậu ta! Tôn Mạc, cô nói xem Trình Kiêu có thể đánh thắng tên xấu xa kia không?”
Tôn Mạc không trả lời Vương Hiểu Hi, mà nhìn về phía Trình Kiêu, vẻ mặt âm lãnh: "Trình Kiêu, tật xấu thích thể hiện của cậu đến chết cũng không sửa được. Y Thành Diệu đã bị cừu hận che mắt tâm trí, lúc này ai đứng ra đều sẽ bị anh ta không chút do dự giết chết!"
"Ở trước mặt loại võ giả mạnh như này, cậu lại vẫn là một bộ dạng cuồng vọng tự đại, tư thái không coi ai ra gì. Cậu đây là tìm đường chết đó!"
Lưu Tào Khang nhìn Trình Kiêu, sắc mặt âm trầm lắc đầu: "Trình Kiêu, cậu như vậy không phải là anh hùng, mà là không biết tự lượng sức mình. Xem ra, trước kia tôi đánh giá cao chỉ số thông minh của cậu rồi."
Y Doãn nhìn Trình Kiêu, sắc mặt phức tạp.
Lúc trước, ông ta từng vài lần đả kích Trình Kiêu, thậm chí còn nói, chỉ cần Trình Kiêu ra khỏi cửa chính của trang viên Tiềm Long, ông ta sẽ không quản đến việc sống chết của Trình Kiêu.
Nhưng trong lúc nhà họ Y sinh tử tồn vong, tứ cố vô thân, Trình Kiêu vẫn có thể đứng ra. Mặc kệ anh là vì tiền, hay là thật sự có tình cảm với Y Linh, ông ta đều vô cùng vui mừng.
Nếu như Trình Kiêu thật sự có thể giúp nhà họ Y vượt qua nguy cơ lần này, đừng nói là ba nghìn tỷ, cho dù là chục nghìn tỷ, ông ta cũng tuyệt đối không nhíu mày. Nhưng Y Doãn không tin Trình Kiêu có thể đánh bại Y Thành Diệu. Nếu vị sư phụ thần bí kia của Trình Kiêu ở đây, có lẽ còn có thể đánh một trận với Y Thành Diệu.
Chỉ dựa vào Trình Kiêu, Y Doãn làm sao có thể tin phục?
"Oắt con, những lúc này, cậu có thể đứng ra, tôi rất vui mừng. Đáng tiếc, cho dù tôi có đáp ứng cho cậu tiền, cũng chỉ là cho cậu chịu chết mà thôi."
"Tục ngữ nói, người sắp chết, lời nói cũng tốt. Cậu với nhà họ Y tôi không quan hệ, chuyện hôm nay, không phải cậu có thể nhúng tay vào được, cậu đi đi, đi càng xa càng tốt."
Trình Kiêu nghiền ngẫm cười, nhìn Y Doãn, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Thế nào, ông chết đến nơi rồi mà vẫn không tin tôi?"
Y Doãn bị những lời này chọc giận.
"Oắt con, cậu tuổi còn trẻ, vì sao lại ngông cuồng như thế! Cậu có biết sớm muộn gì cũng có một ngày cậu sẽ bị sự cuồng vọng của mình giết chết hay không! Tôi để cậu rời đi là vì không muốn cậu cũng uổng mạng, không nghĩ tới cậu lại không biết tốt xấu như thế!"
“Nếu như cậu thật có thể cứu nhà họ Y tôi, đừng nói ba nghìn tỷ, cho dù để cho tôi chắp tay tặng nhà họ Y cho cậu tôi cũng cam tâm tình nguyện!”
Giọng điệu của Trình Kiêu ngả ngớn: "Không cần, tôi chỉ cần ba nghìn tỷ."
Một bên chú Tần nhíu nhíu mày, nhìn về phía Y Doãn: "Gia chủ, đáp ứng cậu ta!"
Thất Thúc Công cũng gật đầu: "Tiểu Doãn, chuyện cho tới bây giờ, cho dù chỉ có một tia sinh cơ, cậu cũng nhất định phải thử xem!"
Y Doãn sắc mặt xanh mét, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Trình Kiêu. Y thật sự không muốn Trình Kiêu bị liên lụy vào chuyện này.
"Oắt con, cậu đã muốn tự mình nhảy ra chịu chết, tôi đây không ngăn cản cậu. Chỉ cần giúp nhà họ Y tôi vượt qua cửa ải khó khăn, tôi lập tức cho cậu ba nghìn tỷ!"
Trình Kiêu nghiêm trang gật đầu: "Thành giao."
Sau đó, Trình Kiêu nhìn về phía Y Thành Diệu, vẻ mặt vẫn bình thản như trước.
"Lẽ ra anh tìm nhà họ Y báo thù, tôi không nên nhúng tay. Thế nhưng ai bảo anh nhất định phải đánh chủ ý tới Y Linh, tôi đây không thể không quản."
Khuôn mặt xấu xí của Y Thành Diệu âm trầm đến sắp nhỏ ra nước, lạnh lùng hỏi: "Thằng nhóc, mày là ai?"
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Tôi tên là Trình Kiêu, là bạn học của Y Linh ở Học viện Điện ảnh Hà Tây."
“Học viện Điện ảnh?”
Y Thành Diệu vẻ mặt khinh miệt, lão giả mặc áo đen cùng hai gã thanh niên mà anh ta dẫn theo cũng nở nụ cười trào phúng.
“Đừng nói cậu là học viện điện ảnh, cho dù là học viện võ thuật, chủ nhân nhà tôi một ngón tay út cũng có thể nghiền chết cậu”
“Thật không biết tự lượng sức!”
Y Thành Diệu giống như một con hung thú ăn thịt người, nhìn chằm chằm Trình Kiêu, thanh âm trầm thấp: " Oắt con, mày đã thành công chọc giận tao rồi đấy. Mày đã muốn vì nhà họ Y xuất đầu, vậy tao đây giết mày trước, xem đứa em họ này của tao có thể vì mày đau lòng hay không."
Ông lão áo đen nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt cười quái dị: " Oắt con, đi chết đi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất