Lúc này, một nhân viên đi vào: “Giám đốc Diêu, số liệu cô đã có phản hồi.” 

“Đưa tôi xem thử.” 

Diêu Tịnh cầm số liệu phản hồi mới nhất, gật đầu nói: “Không tồi, lưu lượng của bên “Just Running” giảm mạnh, lưu lượng bên chúng ta tăng mạnh. Thêm 8-10 phút nữa thì có thể bình ổn; nửa tiếng sau, lưu lượng của chúng ta sẽ vượt qua bọn họ toàn bộ, sẽ không có vấn đề gì nữa.” 

“Chúng ta có lẽ không thể vì “Cực hạn chiến đấu” kiếm được khoản to, nhưng FT tuyệt đối sẽ vì “Just Running” mà lỗ nặng. 

“Kẻ đứng thứ hai thì nên có giác ngộ của kẻ đứng thứ hai.” 

“Ngoan ngoãn ở yên là được rồi, cứ muốn tranh đoạt vị trí thứ nhất, đây không phải tìm chết hay sao? Đám ngu xuẩn của FT, lần này biết sự lợi hại rồi chứ? Ha ha ha ha.” 

Diêu Tịnh cười rất vui vẻ. 

Mấy người trong phòng lại thoải mái nâng ly, theo bọn họ thấy, cuộc chiến ngày hôm nay thành công hoàn mỹ, hơn nữa không thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nữa. 

Cùng lúc đó. 

Ở trung tâm bảo trì thiết bị của FT. 

Giám đốc Lưu Mỹ Đồng ngay lập tức xông vào phòng, lớn tiếng gào lên: “Nhậm Xương Long, mẹ kiếp ông là sao đây? Tại sao lại đen màn hình rồi?” 

Sắc mặt Nhậm Xương Long tái nhợt, vô cùng ảo não nói: “Xin lỗi, giám đốc Lưu, tôi... tôi sai rồi.” 

Sai rồi? 

Lưu Mỹ Đồng lập tức cảm thấy không ổn. 

Nếu chỉ là sai sót nhất thời, dựa theo tính cách của Nhậm Xương Long, vậy tuyệt đối sẽ liều mạng tiến hành cứu vãn, chứ không phải ở đây khóc lóc, không có cách gì như bây giờ. 

Cô ta hỏi: “Rốt cuộc là sao?” 

Sau đó, Nhậm Xương Long để đại khái đầu đuôi sự việc ra. 

Lưu Mỹ Đồng nghe xong thì nổi giận, chỉ vào Nhậm Xương Long mà gào lên: “Tôi không phải đã nói với ông từ lâu, Bảo Bình là nhân tài khoa học kỹ thuật cao cấp tôi đặc biệt mời về rồi hay sao? Tại sao ông không tin lời của cậu ấy? Rõ ràng tai nạn lần này có thể tránh, chỉ vì sự vô tri và tự phụ của ông, làm hỏng việc, Nhậm Xương Long, ông thật sự là heo đần!” 

Nhậm Xương Long bị mắng rất thảm, nhưng không thể phản bác. 

Lưu Mỹ Đồng hỏi: “Vậy bây giờ có cách cứu vãn không?” 

Nhậm Xương Long cắn răng, lắc đầu. 

Ông ta thật sự bó tay hết cách, cái duy nhất có thể làm bây giờ là đợi chết, cuộc chiến này, toàn quân bị diệt. 

Lưu Mỹ Đồng cũng rất tuyệt vọng. 

Lẽ nào chuyện tốt biến thành chuyện xấu, mắt thấy sắp vượt qua Zun trở thành ông trùm đứng đầu ngành, bây giờ đừng nói vị trí lão đại, ngay tới việc có thể tồn tại nữa hay không cũng là một vấn đề. 

Khi tất cả mọi người đều tuyệt vọng bi quan thì nghe thấy âm thanh ngón tay gõ bàn phím vang lên. 

Lưu Mỹ Đồng và Nhậm Xương Long cùng lúc nhìn qua. 

Chỉ thấy Bảo Bình cũng không biết từ khi nào đã lấy ra chiếc laptop anh ta luôn mang theo bên người, đã kết nối với thiết bị của trung tâm bảo trì, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, một chuỗi mã code không ngừng vụt qua trên màn hình, không biết đang làm gì. 

Bọn họ tò mò đi qua. 

Lưu Mỹ Đồng hỏi: “Bảo Bình, cậu... đang làm cái gì?” 

Bảo Bình trả lời một cách đơn giản: “Tuy uy lực của virus mẹ con mạnh, nhưng cách phá giải lại rất đơn giản. Bởi vì virus mẹ con có ‘tính tập trung’ rất mạnh, cho nên chỉ cần tìm ra cấu tạo của virus ban đầu, rồi tại sao virus mẹ cùng loại thì có thể tập trung lại những virus con đã phân tán trong hệ thống” 

“Về mặt hình ảnh, giống như tạo ra một khối cục nam châm hút, hút những mạt sắt dải trong hệ thống lại.” 

Nghe thì thấy rất đơn giản. 

Vấn đề là... 

Nhậm Xương Long cười khổ nói: “Cậu muốn tìm ra cấu tạo virus lúc đầu? Nếu tôi không tính toán sai, phải có hai trăm tới ba trăm nghìn khả năng?” 

Bảo Bình không ngẩng đầu mà nói: “Nói chính xác là 321886 loại.” 

eyJpdiI6InVBdTdNaDhkY2JmYUNtbnNibUVwMHc9PSIsInZhbHVlIjoiY09kNXdCNmtCZFhJRkw5eG9DeG1nSmhUeEYwcjlCXC9yZVwvNFVXUURhaW1yNHlFeFwvMU1TczBBeWNacFlKOWpyQmZaRHdSRWRSRGJHWGZRaFIrM09maVhEclwvY1FVY3BTbEdpZnVpXC9yaUVwQktjc2J3NkNXUE9COWhMeTV0aTl3UHNIc3JrVlZwMzNTSFN6UXpDYU5ZaGZVUExJdTZzd1FjSDFubndCY3RETURwZG5mSHBUbDU4SWVLbHl3akNzYm8rb1lpR2l6UjA2Y3UwSU1EMzVYbktCTEFwWHczQ3dFeWNMZHIwNXk2K2VLY0FucFZ0bVBZT1NHaVwveURLWVJuUU9wRXRoK1JNSjVTZ001aE9PSUNZMmdBeHh2K0dmd1wva3J4NGZIXC8xakt3bmdVMzliU0pNR1laXC9Wa1wvRnRcL280TFhsS3RSYWU4dEpaYXFQV01DQmJpNDhVQWNYM3hhVFdTeUY4N21NZUxDMlwvMmhUTnBMZkxBUWpRMVY5aUZmUTRxengrak0wajRraVhWbFJleUlPTzVXenRZdU1XK1ZCQ0FEak9Lc2dmWjBQVlFYbEY1RTJwaGpUbXRjQ3dKZlZyVklDXC9RVjJZMlo1QldHRk5kNlB1cFN2WXFFUFZRQVBFcDA2RTZCSUR3MXZzPSIsIm1hYyI6IjdjODQ2MGMzZDc0OWNiODY4ZGVjM2RkODZlZmVjYjRjZmE1OGFjOWU3NGMyYTNiYzFmNTE0YjBkMzk5ZmFlOTQifQ==
eyJpdiI6InlDVktxOXR2ak1UXC9UQkUxcnNZM2RBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InFPV1ZGbzZNSERhdGNCc3ozUWhyYVh0RGlXM0J1R1BRQ2tReWl5NVhGa01lcmM3XC9kWk9oUXVrVTl4Y1wvQ01LcEQzbXVxN1MycTcwNkY4RGh3UzZOZEFsa3krSklVdmZHMTBUcnZWbTBpdFpNeXVPUmVITWFHaExXOVY3VjR0Vm5QRkxicnZmZEpNXC9mM3ZYS2E1a1wvVU1FN1NtZEFlbGdSTE9kQWxaV2dDMFcwUHMxQ1wvNjNBNGo1eFB2NFwvQURZczFhQzMrMmo1dUh6WjNaQ2F4Y0E2NVE9PSIsIm1hYyI6ImY5YzYxNzcyYmQwM2FkZTEzMWVlNjgyOTYzYzliZDZjMzZmZTViMTQzN2RiZTEzNmZjZThmYmM0M2FkNTEzOGYifQ==

Lưu Mỹ Đồng ngửa lên trời thở dài: “Ông trời muốn diệt chúng ta!”

Ads
';
Advertisement