Bọn họ nhạy cảm cảm thấy hô hấp của người này rất khẽ, nếu không dằn lòng cảm nhận kỹ, căn bản không không phát giác được.
Hơn nữa đừng thấy anh đang uống trà, mỗi một động tác đều rất yên lặng, không phát ra âm thanh.
Loại cảm giác này giống như xem kịch câm.
Bốn người bọn họ đều là sát thủ ám sát hàng đầu, đương nhiên biết muốn làm được tới mức độ yên lặng như này khó cỡ nào, cho dù bọn họ đã tập luyện hơn 20 năm, căn bản cũng không làm được.
Chỉ có thể nói, luận lén lút, năng lực của người trước mắt cao hơn bọn họ không ít.
Một sát thủ nói: “Nhìn trông cậu có chút bản lĩnh, là Giang Nghĩa sắp xếp cậu tới đối phó chúng tôi ư? Đừng phí tâm cơ, người của Nhất Phẩm Đường chúng tôi trước giờ sẽ không thất bại, tôi cũng là người mến mộ nhân tài, không nhẫn tâm giết cậu, cậu đi đi, chúng tôi chỉ giết Giang Nghĩa.
Còn khá nhân từ.
Vấn đề là bản lĩnh của anh có lớn bằng người ta không?
Người đàn ông trên sô pha yên lặng để ly trà xuống, giơ 5 ngón tay lên, nói: “Đêm nay năm người không ai đi được cả.”
Nghe được lời này, mấy sát thủ đó đều bị dọa.
“Cậu sao biết chúng tôi còn có người thứ 5năm?”
Người thứ năm này không hành động cùng với bọn họ, mà luôn ở phía cửa sổ phụ trách tiếp ứng, không vào phòng càng không phát ra một tí ti âm thanh nào.
Như này cũng có thể bị phát hiện?
“Cậu rốt cuộc là ai? Làm cái gì?”
Chỉ nghe thấy người trên sô pha dùng giọng nói hơi khàn nói: “Tôi tên Bọ Cạp, giống các người, cũng là một sát thủ”
Bọ Cạp?
Một cái tên chưa từng nghe nói.
Nhưng mấy người này không dám sơ ý, bởi vì từ thủ đoạn ẩn nấp của Bọ Cạp thì chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
Nhưng bọn họ có cẩn thận nữa cũng vô ích.
Bọn họ so với Bọ Cạp, giống như sự chênh lệch giữa gà con và chim ưng, một trời một vực.
Còn chưa đợi bọn họ kịp phản ứng, một con dao cắt đứt gân chân của một tên sát thủ trong đó, trong nháy mắt bụp một tiếng nằm ra đất, đau tới rít lên.
Mấy người khác thấy vậy thì vội ứng phó, người tiếp ứng ở cửa sổ cũng vung dao xông tới.
Bốn đánh một.
Ưu thế về số lượng không mang tới thắng lợi cho bọn họ.
Chiến đấu chốc lát, bọn họ đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của Bọ Cạp, giống như ma quỷ trong đêm tối, đi lại bất định.
Vèo vèo vài tiếng, Bọ Cạp đã cắt đứt gân chân của ba người.
Chỉ còn lại một người cuối cùng.
Anh ta lùi tới bên cửa sổ, thở dốc nói: “Nhất Phẩm Đường không phải là thế lực cậu có thể đắc tội, trừ mấy người chúng tôi, Nhất Phẩm Đường còn có rất nhiều cao thủ, tôi khuyên cậu nghĩ cho kỹ!”
Bọ Cạp từng bước ép sát: “Nhất Phẩm Đường? Xin lỗi chưa từng nghe qua. Nếu đều là mặt hàng như các người, cho dù người có nhiều nữa, cũng chỉ là đồ chơi cung cấp cho tôi chơi vui thôi.”
Vậy mà coi người của Nhất Phẩm Đường là đồ chơi?
Sự bá khí này là cái mà những nhà đầu tư ở thủ đô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tên sát thủ đó thấy Bọ Cạp lại gần, chợt xoay người, muốn nhảy từ độ cao mấy chục mét xuống, chết cũng không chịu bị Bọ Cạp tóm.
“Muốn chết à?”
“Có được sự cho phép của tôi chưa?”
Bọ Cạp thuận tay tung ra một cái móc câu, phập một cái, ghim chặt vào vai trái của tên sát thủ đó.
Sau đó, Bọ Cạp lỗi lại, tên sát thủ đó giống như con cá nhỏ cắn câu, bị Bọ Cạp lôi về, bụp một tiếng ngã mạnh ra đất.
Không tới ba phút, năm sát thủ hàng đầu mà Nhất Phẩm Đường phái tới ám sát Giang Nghĩa đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Giang Nghĩa cất bước đi vào, khẽ mỉm cười nói: “Bọ Cạp, cậu quả nhiên không làm tôi thất vọng”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất