Đường Túng Tần vui mừng.
Phải biết, tuy ông ta hơn năm mươi tuổi, nhưng cơ thể vẫn rất khỏe khoắn, kỹ thuật ám sát, năng lực chiến đấu cũng đều thuộc top đầu, nếu không sao có thể hàng phục nhiều cao thủ của Nhất Phẩm Đường?
Người bình thường căn bản không phải đối thủ của Đường Túng Tần.
Ông ta mỉm cười đi về phía Giang Nghĩa, trong lòng thầm nghĩ: Giang Nghĩa ơi Giang Nghĩa, cậu cho rằng cậu trẻ tuổi khỏe mạnh thì có thể thắng được tôi ư? Cậu thật sự quá tự phụ. Hôm nay tôi muốn cậu trả giá đắt cho sự tự phụ của cậu! Chịu chết đi.
Đường Túng Tần lao như tên bắn.
Đồng thời, ông ta trong âm thầm lấy ra con dao, đâm một dao về phía tim của Giang Nghĩa.
Vừa nhanh vừa chuẩn xác.
Tốc độ này, người bình thường ngay cả phản ứng cũng không kịp, càng đừng nói tránh né; con dao đó thổi tóc qua còn đứt, vô cùng sắc bén, đâm vào tim chắc chắn sẽ chết.
Khóe miệng của Đường Túng Tần cong lên.
“Giang Nghĩa, cậu đi chết cho tôi.”
Chưa dứt lời, chỉ thấy Giang Nghĩa thuận tay vỗ nhẹ, động tác đó giống như đập muỗi mùa hè, trông như tùy ý, không kiên nhẫn thuận tay đập, bàn tay to lớn trực tiếp đập vào cổ tay cầm dao của Đường Túng Tần.
Trong nháy mắt, Đường Túng Tần cảm thấy cổ tay truyền tới một cơn đau kịch liệt, giống như bị búa tạ đập mạnh vào, cổ tay có một loại cảm giác gần như đứt gãy.
Dau!
Rất đau!
Cực kỳ đau!
Tay bị đập, con dao rơi xuống đất, kêu keng keng vài tiếng.
Đường Túng Tần sững sờ tại chỗ.
Gió lạnh thổi qua mặt của ông ta, thổi mồ hôi lạnh rơi xuống khỏi gương mặt kinh sợ.
Ông ta không dám tin mà nhìn sang Giang Nghĩa, không khỏi nuốt nước bọt, nói: “Cậu... cậu... cậu mạnh vậy ư?”
Đường Túng Tần không phải kẻ thiển cận, mỗi ngày ông ta đều kiên trì rèn luyện, đối với thân thủ của mình rất có lòng tin.
Nhưng ông ta lại không chống đỡ được một hiệp ở trước mặt Giang Nghĩa.
Giống như một đứa trẻ đối đầu với người lớn không có phần thắng, dễ dàng bị đánh rơi con dao trong tay.
Giang Nghĩa hờ hững nói: “Động tác của ông quá chậm.”
Chậm sao?
Đường Túng Tần dở khóc dở cười.
Động tác của ông ta tuyệt đối không thể chậm, tốc độ đó đã nhanh tới mức độ mắt của người bình thường khó thấy được. Nhưng cho dù như vậy, ở trong miệng Giang Nghĩa vẫn chỉ là một chữ ‘chậm.
Chênh lệch thực lực rất lớn, nhìn thôi cũng đủ hiểu.
Bụp một tiếng, Đường Túng Tần quỳ trên đất, vẻ mặt tuyệt vọng.
Ông ta biết thua rồi.
Từ khi ông ta xây dựng Nhất Phẩm Đường tới nay, ở thủ đô khó gặp địch thủ, cho dù là người của ba đại gia tộc, cũng không dám dễ dàng đụng vào anh lớn này.
Có lẽ thực lực của Đường Túng Tần không phải mạnh nhất.
Nhưng ông ta chắc chắn là một người chiến đấu ác nhất.
Chỉ là hôm nay ông ta thật sự xui xẻo, đụng phải người đàn ông ác hơn ông ta, hơn nữa có thực lực mạnh hơn rất nhiều.
Chiến thần Tu La, các người sao có thể địch lại?
Tiếng còi cảnh sát vang lên, cảnh sát tới.
Giang Nghĩa cuối cùng liếc nhìn Đường Túng Tần, không nói một câu, xoay người rời đi, công việc của anh đã làm xong, việc tiếp theo giao cho bên cảnh sát xử lý là được.
Tiếp theo, Thần La Thiên Chinh phối hợp với bên cảnh sát, bắt tất cả thành viên của Nhất Phẩm Đường về quy án.
Tên đầu sỏ - Đường Túng Tần bị trông coi nghiêm ngặt hơn.
Còn về Đường Cương cũng bị đưa đi.
Tới lúc này, Nhất Phẩm Đường – tổ chức ám sát ngông cuồng quấy rối giới đầu tư thủ đô mấy năm, khiến bên phía cảnh sát đau đầu mấy năm đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Mà nói tới nguyên nhân thật là nực cười, vậy mà là vì Đường Cương ở phim trường trêu ghẹo nữ diễn viên mà tạo ra.
Sai là sai ở chỗ Đường Cương anh ta đụng phải Giang Nghĩa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất