Khoa học kỹ thuật Trọng Môn, phòng họp.
Kerry cầm chai sâm banh, nói với đồng bọn: “Còn bốn ngày nữa thì Giang Nghĩa sẽ xong đời! Mọi người cạn ly!”
Bụp một tiếng, anh ta mở sâm banh ra, một lượng bọt lớn trào ra.
Mọi người mặt mày vui vẻ, ai ai cũng cực kỳ vui.
Kerry nói: “Khoảng thời gian này may nhờ có sự giúp đỡ của mọi người mới có thể từng bước ép Giang Nghĩa vào đường cùng. Mọi người yên tâm, chỉ cần xử lý được Giang Nghĩa thì tôi sẽ cho mỗi người một khoản phí lớn. Đặc biệt là Liêu Nhất Phàm, sau này vị trí phó chủ tịch của công ty thuộc về cậu.”
Liêu Nhất Phàm giơ ly rượu lên, nói: “Cảm ơn chủ tịch hậu ái, thật ra tôi chỉ làm việc tôi nên làm, có thể có thành tích ngày hôm nay, tất cả đều được hưởng lợi từ kế hoạch của chủ tịch.”
Mọi người cạn ly, uống vui vẻ.
Một lát sau, Laura tới phòng làm việc, lập tức có người đưa một ly rượu tới.
Laura nói: “Anh cả, anh thật sự quá giỏi, Giang Nghĩa ngông nghênh như vậy, trong mười ngày ngắn ngủi sắp bị anh đánh sập rồi. Bây giờ Giang Nghĩa giống như bốc hơi khỏi nhân gian, cánh truyền thông căn bản không chụp được anh ta, giống như cả ngày ở lì trong khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc không ra ngoài, không biết đang nghĩ cách gì.”
Liêu Nhất Phàm nói: “Sự việc tới nước này cậu ta còn có thể nghĩ cách gì? Ngoài rửa sạch cổ chờ chết ra, cậu ta không làm được gì cả.”
Laura gật đầu, giơ ly rượu lên nói: “Vậy thì chúc mừng anh cả đạt được tâm nguyện trước, loại bỏ được tên khốn Giang Nghĩa!”
“Mọi người cạn ly!”
Cả phòng họp vô cùng náo nhiệt, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười vui vẻ.
Khoa học kỹ thuật Trọng Môn bị Giang Nghĩa áp chế lâu như vậy, hôm nay coi như có được cơ hội xả cục tức.
Cùng lúc này.
ở trong biệt thự của nhà họ Đàm, hai ông cháu Đàm Vĩnh Thắng và Đàm Quốc Đống cũng rất vui.
Đàm Vĩnh Thắng mặt mày vui vẻ nói: “Kerry này thật là giỏi, không ngờ cậu ta vậy mà thật sự nói được làm được, ép Giang Nghĩa vào đường cùng. Lợi dụng cổ phiếu để đả kích Giang Nghĩa, chậc chậc chậc, suy nghĩ to gan như này cũng có thể thực hiện, thật sự là một nhân tài.”
Đàm Quốc Đống nói: “Điều mấu chốt nhất chín nghìn tỷ chúng ta cho anh ta vay, thật ra anh ta không tiêu một đồng nào cả, chỉ chuyển từ tay trái qua tay phải, đợi xử lý xong Giang Nghĩa, chín nghìn tỷ có thể trả lại nguyên vẹn cho chúng ta, hoàn toàn không thiệt.”
Hai người đều vui vẻ.
Vừa nghĩ tới Giang Nghĩa sẽ vì chuyện này mà anh hùng ngã ngựa, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Dám đối đầu với nhà họ Đàm?
Ha ha, tìm chết!
Đàm Quốc Đống nói: “Bây giờ chỉ có hai con đường bày ở trước mặt Giang Nghĩa, con đường thứ nhất là cắn răng lấy khoa học kỹ thuật Liêu Duẫn, con đường thứ hai chính là từ bỏ thu mua”
“Nếu cậu ta cắn răng hoàn thành thu mua, vậy thì sẽ phải tốn bảy mươi lăm nghìn tỷ để hoàn thành việc thu mua, tăng thêm sáu mươi nghìn tỷ so với giá 15000 tỷ lúc đầu! Chậc chậc, cậu ta lấy đâu ra tiền mà mua!”
“Cho dù vay sáu mươi nghìn tỷ từ chỗ nhà họ Triệu, nhà họ Khương để hoàn thành thu mua, cái có được chỉ là một công ty bơm nước. Tới lúc đó Kerry ác ý bản tháo cổ phiếu trong tay đi, kéo ngược lại giá trị thị trường xuống, tới lúc đó khoa học kỹ thuật Liêu Duẫn sợ rằng không đáng mười lăm nghìn tỷ. “Lần co kéo này tương đương sẽ bốc hơi hơn sáu mươi nghìn tỷ, lỗ nặng.”
“Vốn khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc đã rỗng vốn, nếu còn bốc hơi sáu mươi nghìn tỷ nữa, vậy còn không chết ư? Ngày đó có thể tuyên bố phá sản, ha ha ha!”
Vậy nên con đường này tuyệt đối không đi được.
Vậy con đường thứ hai có thể đi không?
Đương nhiên cũng không được.
Đàm Vĩnh Thắng nói: “Nếu Giang Nghĩa từ bỏ thu mua, vậy sẽ mất trắng ba nghìn tỷ tiền cọc, đương nhiên đây là số tiền nhỏ, không tính là gì, cái mấu chốt là sự trừng phạt của pháp luật.”
“Dựa theo tình hình hiện nay, một khi Giang Nghĩa từ bỏ thu mua, vậy thì sẽ bị nhận định rằng đơn phương phá hỏng việc thu mua trên thị trường một cách ác ý, phải chấp nhận sự trừng phạt rất nghiêm ngặt.”
“Trong năm năm nghiêm cấm có bất cứ hành vi thu mua nào nữa; hơn nữa khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc rất có khả năng sẽ bị thủ đô cho vào danh sách đen, từ nay về sau chỉ có thể tới thành phố nhỏ xa xôi để phát triển, ha ha ha ha!”
Một khi khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc rời khỏi thủ đô, vậy cơ bản là xong rồi, cũng đừng hòng trở mình.
Vậy nên mặc kệ con đường thứ nhất hay con đường thứ hai, đều là con đường chết, Giang Nghĩa đã không có đường để đi.
Bước lên một bước là vực sâu, lùi lại một bước là luyện ngục.
Cái chờ đợi Giang Nghĩa chỉ có hai chữ — thất bại!
Đàm Vĩnh Thắng rất an ủi nói: “Đấu với Giang Nghĩa lâu như vậy, chúng ta từ trước tới giờ đều là bên thua, nhưng vậy thì sao chứ? Lúc đầu thắng không tính là thắng, người cười tới cuối cùng mới tính là người thắng. Hạng Vũ luôn thắng Lưu Bang, nhưng cuối cùng thua một lần thì thua hẳn giang sơn!"
Đàm Quốc Đống nói: “Đạo lý này cháu hiểu, giống như chơi game, giai đoạn đầu kinh tế eo hẹp, người dẫn đầu phá ba khu vực cao của phe địch. Nhưng vì cuối cùng thua một lượt đoàn chiến, bị người ta tiêu diệt, kết quả dẫn tới đối phương tràn lên khu đất cao, dỡ nhà, trò chơi kết thúc!”
Một chữ: đã!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất