Sau khi Phương Trung Cảnh nghe thấy báo giá của đối phương thì suýt nữa phun nước ra, ngây tại chỗ ho khan mấy tiếng.
“Này này này, cậu em Ngụy của tôi, cậu hét giá đủ ác đấy
“Một trăm năm mươi nghìn tỷ? Cậu sao không đi ăn cướp?”
“Thật sự coi những thương nhân như chúng tôi là con dê béo, tùy tiện làm thịt à?”
Ngụy Văn Tường căn bản không để ý, cứ kiên quyết như thế, không bớt một đồng.
Anh ta cười ha hả nói: “Anh Phương, giá của dãy núi Ngọa Long có bao nhiêu, anh rõ hơn tôi. Đợi các anh có được hoàn toàn khai thác, đừng nói một trăm năm mươi nghìn tỷ. Cho dù là ba trăm nghìn tỷ các anh cũng có thể kiếm về. Đừng keo kiệt như thế, chút tiền này các anh góp lại, một nhà cũng không mất bao nhiêu tiền cả”
Sắc mặt của Phương Trung Cảnh khá khó coi.
Anh ta vốn dĩ tưởng rằng xử lý được Ngụy Trung Nghĩa, chuyện còn lại sẽ thuận lợi, chỉ là không ngờ tên Ngụy Văn Tường này lại tham tiền như vậy.
Anh ta lạnh lùng hỏi: “Ngụy Văn Tường, cậu muốn chắc chắn giá này ư?”
Ngụy Văn Tường mỉm cười: “Một trăm năm mươi nghìn tỷ, một xu cũng không thể thiếu. Tôi vẫn nhắc nhở các anh, dãy núi Ngọa Long là một khu đất phong thủy tốt, từ xưa đến nay đều chưa từng khai thác quy mô lớn, đồ tốt ở bên trong có rất nhiều. Nếu các anh không cần, sẽ có người tranh nhau muốn! Cho các anh thời gian một buổi tối, trước tám giờ sáng mai cho tôi câu trả lời. Nếu tôi không có được câu trả lời tôi muốn, vậy thì xin lỗi, dãy núi Ngọa Long này là của người khác”
Nói xong, Ngụy Văn Tường nghênh ngang rời khỏi phòng bao của quán bar.
Anh ta không chỉ muốn kiếm tiền, còn muốn kiếm một khoản to, có một trăm năm mươi nghìn tỷ, sau này không phải muốn làm thì thì làm đó hay sao?
Nhìn bóng lưng rời đi của Ngụy Văn Tường, Phương Trung Cảnh tức tối đập chai rượu trong tay xuống đất.
“Con bà nó chứ!”
“Đồ rác rưởi giết ba chơi xỏ em gái, thật sự không biết ngại là gì.”
Ở bên cạnh có người nói: “Tên này đã triệt để mất đi nhân tính rồi, anh Phương, tôi nói lời không hay trước luôn, báo giá một trăm năm mươi nghìn tỷ này tôi bất luận như nào cũng sẽ không đồng ý.
Những người khác cũng lũ lượt phụ họa.
Vốn dĩ bọn họ chỉ định trả ba mươi nghìn tỷ, muốn tăng giá, vậy nhiều nhất cũng chỉ khoảng 36 nghìn - 42 nghìn tỷ.
Không được quá sáu mươi nghìn tỷ.
Ngụy Văn Tường thì hay rồi, hét giá trên trời, vừa tới thì đòi một trăm năm mươi nghìn tỷ, thật sự điên rồi, có tên ngốc nào sẽ bỏ ra nhiều tiền như thế?
Một người nói: “Chúng ta đừng để ý cậu ta, để cậu ta bán cho người khác. Tôi không tin, tên ngu xuẩn này sẽ bán được dãy núi Ngọa Long với giá một trăm năm mươi nghìn tỷ
Phương Trung Cảnh suy nghĩ một lát, nói: “Cái này thật sự không dễ nói. Giá một trăm năm mươi nghìn tỷ tuy cao tới phi lý, nhưng giá trị của dãy núi Ngọa Long tuyệt đối là có, ngộ nhỡ có người ngu xuẩn như thế, thà kiếm ít đi một khoản tiền lớn, cũng muốn lấy được dãy núi Ngọa Long, vậy tất cả mọi cố gắng từ trước tới giờ của chúng ta sẽ uổng phí hết.
Một người khác nói: “Fuck, cậu ta dám? Nếu cậu ta không bán dãy núi Ngọa Long cho chúng ta, vậy chúng ta nói ra chuyện cậu ta giết chết ba, hãm hại em gái!”
Phương Trung Cảnh ngồi xuống, thở dài nói: “Thật sự làm như vậy, chỉ sẽ lưỡng bại câu thương. Ngụy Văn Tường bị bắt, chúng ta cũng không có được dãy núi Ngọa Long, sự cố gắng của chúng ta vẫn không được hồi đáp. Tôi biết mọi người đều rất tức giận, nhưng bây giờ chắc chắn không thể bị sự tức giận nhất thời làm cho mụ mị đầu óc được.
Mọi người đều không nói gì nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất