Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Thời tiết xám xịt, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa, giống như tâm trạng của Quân Nhàn. 

Những ngày này cô ta luôn ở trong tiệm thuộc Hồng Hội, do ba con Mạc Thị chăm sóc ba bữa một ngày và phụ trách chữa trị vết sẹo cũ trên mặt. 

Nhiều ngày trối qua, vết sẹo không có khôi phục rõ ràng, thậm chí ngay cả vết sẹo nhạt đi cũng không có. 

Quân Nhàn rất đau lòng. 

Cô ta biết, thời gian của vết sẹo này quá lâu, căn bản không thể chữa khỏi. 

Đi tới cửa sổ, Quân Nhàn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời xám xịt đó, tâm trạng tụt xuống đáy cốc. 

Bup! 

Một viên đá đập vào cửa sổ thủy tinh. 

Chỉ thấy ba tới năm người đứng ở trên đường gào lên với Quân Nhàn: “Đồ xấu xí, cô có giỏi thì cả người trốn ở bên trong đừng ra ngoài! Cô trông xấu xí như thế còn không biết ngại mà đi tham gia chương trình tuyển tú! Hại ông đây lãng phí tình cảm, đi chết mẹ đi!” 

Những người đó tiếp tục cầm đá chọi cửa sổ. 

Quân Nhàn quay đầu đi. 

Đây đã không phải lần đầu tiên, từ sau khi cô ta chuyển tới, việc làm ăn của tiệm thuốc Hồng Hội cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ. 

Ngày nào cũng có người tới gây sự. 

Đã không rõ là 'fan thật sự chịu tổn thương, hay là người do nhà họ Đàm phái tới gây chuyện. 

May mà ba con Mạc Thị là người chính nghĩa, những ngày này luôn giúp đỡ Quân Nhàn, trước giờ đều chưa từng chê bai cô ta, cho dù việc kinh doanh bị ảnh hưởng cũng luôn bảo vệ Quân Nhàn. 

Nếu không có ba con Mạc Thị, Quân Nhàn thật sự chưa chắc có thể kiên trì tới bây giờ, nói không chừng sớm đã nghĩ không thông mà tự sát rồi. 

Cô ta ngồi ở trong phòng, thở dài hết lần này tới lần khác, đau lòng. 

Ông trời ơi, ông cần phải ác vậy không? 

Khi cô ta đau lòng tuyệt vọng, đột nhiên nghe thấy dưới lầu om sòm, giống như có người đánh nhau. 

Hum? 

Quân Nhàn lại đi tới cửa sổ nhìn, chỉ thấy Phi Kê dẫn một đám người bắt lấy những kẻ ném đá lung tung. 

Tính khí của Phi Kê rất xấu, ông ta mặc kệ ba bảy hai mốt gì hết, trực tiếp chặt đứt ngón tay của một người trong số đó! Mấy người khác còn muốn chạy, tất cả bị thủ hạ của Phi Kê bắt về. 

Sau đó, chặt đứt ngón tay của từng người. 

Những người đó khóc lóc xin tha, nhưng vô dụng, Phi Kê không phải loại người lương thiện. 

Sau khi chặt xong tất cả, Phi Kê trực tiếp nói với bọn họ: “Quay về nói cho chủ của các người, còn dám tới gây sự, lần sau không phải chặt đứt ngón tay nữa, mà là đầu của các người! Cút!” 

Mấy tên lưu minh bị dọa gần chết, chạy té khói. 

Quân Nhàn thở dài. 

Tuy Phi Kê giải quyết rắc rối tạm thời, nhưng cô ta một ngày không khôi phục thì phiền phức sẽ không bớt đi. 

Lúc này truyền tới mấy tiếng gõ cửa. 

Cốc cốc cốc. 

“Cô Quân Nhàn, tiện mở cửa không?” 

Giọng nói này là... Bạch Dương!!! 

Hai mắt của Quân Nhàn lập tức tỏa ra ánh sáng chói lóa, nếu nói trên đời này còn có ai khiến cô ta nhớ mong, khiến cô ta nhìn thấy thì cảm thấy vui vẻ, đó chính là Bạch Dương. 

Những ngày này Bạch Dương rời khỏi thủ đô cũng không biết đi đâu, làm cho Quân Nhàn nhớ muốn chết. 

Cô ta nôn nóng chạy tới cửa, lập tức mở cửa ra, rất kích động nhìn Bạch Dương, hận không thể lập tức lao vào trong lòng của Bạch Dương. 

Nhưng lý trí vẫn kêu cô ta bình tĩnh. 

“Anh Bạch Dương, anh... về rồi.” 

“Ừ” Bạch Dương nói: “Không chỉ tôi về rồi, thống soái của chúng tôi cũng về rồi. Quân Nhàn cô đi theo tôi, tôi muốn cho cô xem một thứ tốt. 

“Cái gì vậy?” 

“Cô xem thì sẽ biết, bảo đảm làm cô vui” 

Quân Nhàn bị Bạch Dương kéo tay, cùng nhau đi tới đại sảnh của tiệm thuốc Hồng Hội, lúc này cửa sổ đã khóa trái, người bên ngoài căn bản không vào được. 

Trong phòng chỉ có ba con Mạc Thị và Giang Nghĩa. 

Bọn họ đều vây quanh một cái họp nhỏ ở giữa, cũng không biết bên trong chứa cái gì. 

Bạch Dương dẫn Quân Nhàn đi tới giữa đại sảnh. 

Giang Nghĩa không ngẩng đầu, nói: “Quân Nhàn, tôi từng hứa với cô, nhất định sẽ giúp cô chữa khỏi vết sẹo trên mặt. Hôm nay là lúc tôi hoàn thành lời hứa” 

Quân Nhàn rất kinh ngạc. 

Cô ta ngạc nhiên hỏi: “Anh Giang, anh thật sự có cách chữa khỏi vết sẹo trên mặt tôi sao?” 

“Không dám bảo đảm, nhưng có thể thử” Giang Nghĩa nói: “Nghe nói linh chi ngàn năm có thể cải lão hoàn đồng, chữa trị sẹo, người có xấu nữa cũng có thể chữa thành Tây Thi, đẹp như Điêu Thuyền 

“Tuy có hơi khoa trương, nhưng tôi tin hiệu quả chữa trị sẹo của linh chi ngàn năm này vẫn có” 

“Khi tôi hái phát hiện linh chi có hàn tính rất mạnh, vừa hay có thể khắc chế hỏa tính của vết sẹo, nếu sử dụng tốt, tin chắc có thể chữa khỏi cho cô" 

“Tôi đã thương lượng xong phương án chữa trị với ông chủ Mạc, bây giờ chính thức thực hiện. 

Quân Nhàn kích động gật đầu. 

Vấn đề làm khó cô ta mười mấy năm, hôm nay cuối cùng có thể giải quyết rồi ư? Ông trời ơi, xin ông nhất định đừng trêu đùa. 

Dưới sự ra hiệu của Giang Nghĩa, Quân Nhàn nằm trên giường bệnh. 

Mạc Nguyên dùng khăn ẩm lau mặt của Quân Nhàn mấy lần, sau đó dùng khăn khô lau khô, sau đó thì bôi nước thuốc. 

eyJpdiI6IkR2YWMwcDVsQWFLZjFmRjZxakQ4a0E9PSIsInZhbHVlIjoiaHBoelArbFBRMURXcHBUSUxYdG5EMHV1cWdJTmt1akVteVd2ZVdzU0d4Y1B3XC9tQ1wvaldSejdcL0EwaUJIS2JaXC9idWJSOEs0Qlk4NWlROWtqbkYzK01PXC9DOUtua3NHK0RoUmJrcWthdWkrTjNsNndtd0JWUG1Ua2lwRGRIZlJVMmE3NmNNa2VoemJibU81TnZcL2dodHo3dG1vSXdydlVqWkI5TDhTeHVNM0hCSytVTzJYejRVdnRmMmVIRVZDMUh6QXFPXC9xMnoyc01sWFVUa3dDaW9QT05YWlNRaHp3XC9VVWFrRjVVZHdHc0Q4PSIsIm1hYyI6ImZjN2E0YmUxZGU3NWNjOTgyZWQ0NGExNzBhNDlmZmRkMTcyYjViMTEyODA3NjRjODlhYmFmYmE4NWY0OTFjMWUifQ==
eyJpdiI6ImFMVGxVR05lZCswZHNWQnNhYjB3RFE9PSIsInZhbHVlIjoidXZsVXhHR0VYZlwvSzJYSk1wZFJvS01kaHpwbWUrUnhXeHV4a1VtM3RsbHhcLzhZZjc5b0JJMVBTSWNPRnpwT0FpRUJzSXdtb2hldytqR3lHTTc3SzJseEZERytLVkt5S2Vlakw1eWxkTmZ4bXFaUnVacDRiUVZyWjlSN0F5b0pFd2lsd2dJNUN5QUcweGxIR2haNzVXcCtJYUFXV1JSb3A4UGlwUWRSYXNER1wvdHdoSFM5NElPem1kYXVSbEZzcjJ2OTRZTEFEZ0puRGlaUFRVWlpPcURWQW5oVmFZeEdhVWlxM3B6Wm1Cb1BYXC9wOXArVVdGNnZIUXZ1Z3F4MUttcUFcL1RWeUM3WklXeGNvaE1IVm5ENHpXaFhybFZ5aUk4NVdBaElONmdQazE3bEQrSE9BTU0zbmtOQTN5R01zXC9LZUY2dXFDV0xmMEZzYVNRdHdwREI4SjdBPT0iLCJtYWMiOiJiOTcyNzAyZmE2YjQ1Yzc5NGU1MGIwM2U3MTA0Mzg3MGFhN2ZkYTcyY2YyMTZjNjU1NjViZjY5M2Q3NzdjNjNjIn0=

Giang Nghĩa hợp lực với Mạc Thanh Tùng, cùng nhau cẩn thận sử dụng linh dược tuyệt thế hiếm có này.

Ads
';
Advertisement