Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Hai người yên lặng ôm nhau, đến khi bụng Thi Hảo kêu lên thì Lương Tây Kinh mới buông cô ra, anh cũng đưa thứ trong tay cho cô.

 

Thi Hảo nhìn xuống, thấy mấy chữ quen thuộc thì giật mình: “Tối nay ăn cái này sao?”

 

Lương Tây Kinh bật cười: “Thư ký Thi, có cần anh nhắc nhở em không?”

 

Thi Hảo: “Nhắc nhở gì cơ?”

 

Lương Tây Kinh chọc vào má cô: “Anh không thích ăn đồ ngọt.”

 

Thi Hảo "à" một tiếng: “Vậy anh muốn ăn gì đây?”

 

Lương Tây Kinh: “Tối nay anh phải về nhà cũ, cứ làm những gì em muốn ăn đi.”

 

Thi Hảo phản ứng lại: “Chủ tịch gọi cho anh à?”

 

Lương Tây Kinh gật đầu.

 

Trong lòng Thi Hảo biết rõ nên không hỏi thêm nữa. Cô đặt bánh hải đường mà Lương Tây Kinh mang từ thành phố Bình về lên bàn, rồi mở tủ lạnh ra xem: “Em muốn ăn mỳ, anh có ăn không?”

 

Lương Tây Kinh: “Làm cho anh một bát nhỏ.”

 

Nấu mỳ xong, hai người ngồi đối diện nhau ăn.

 

Trong lúc ăn uống, Thi Hảo không thích nói chuyện, Lương Tây Kinh cũng vậy.

 

Ăn xong, anh lại nhận nhiệm vụ rửa bát.

 

Căn hộ Thi Hảo thuê không có máy rửa bát tự động, lúc trước Lương Tây Kinh đã từng hỏi cô có nên lắp đặt cho cô không nhưng cô đã từ chối.

 

Lương Tây Kinh rửa bát, Thi Hảo đi đến cửa phòng bếp “giám sát”.

 

Ánh sáng dịu nhẹ của phòng bếp chiếu lên người anh, trông anh như được phủ một vầng sáng dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ nghiêm túc ở công ty.

 

Lúc này, trên người Lương Tây Kinh có hơi thở của cuộc sống.

 

Nhận thấy ánh mắt của Thi Hảo, Lương Tây Kinh nhìn lên: “Nhìn gì vậy?”

 

“Nhìn xem tổng giám đốc Lương rửa bát có sạch không?” Cô thuận miệng đáp.

 

Lương Tây Kinh: “…”

 

Thấy biểu cảm thay đổi rất nhỏ của anh, Thi Hảo hỏi: “Vẻ mặt này của anh là có ý gì?”

 

Lương Tây Kinh thở dài: “Rửa không sạch thì có phải rửa lại không?”

 

Thi Hảo: “Đương nhiên là có rồi.”

 

Nói xong, cô đi vào phòng bếp: “Anh rửa xong rồi à?”

 

Lương Tây Kinh cầm bát lên cho cô kiểm tra.

 

Thi Hảo thật sự nghiêm túc nhìn, khen ngợi: “Anh có năng khiếu rửa bát đấy.”

 

Lương Tây Kinh nghẹn họng.

 

Rửa bát xong, Thi Hảo nhìn đồng hồ trên tường: “Có phải anh sắp về rồi không?”

 

Lương Tây Kinh hắng giọng, rũ mắt nhìn cô: “Đừng lo lắng.”

 

Thi Hảo ngẩng đầu lên nhìn anh, mấp máy môi: “Em vốn không hề lo lắng gì mà.”

 

“Sau đó thì sao?” Lương Tây Kinh cúi đầu, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

 

Thi Hảo hỏi thẳng: “Chủ tịch có coi trọng dự án này không anh?”

 

“Tàm tạm.” Lương Tây Kinh biết cô nghĩ cái gì, vuốt tóc cô: “Anh sẽ giải quyết, em yên tâm đi.”

 

Thi Hảo bình tĩnh nhìn anh một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em biết.”

 

Lương Tây Kinh cúi người, hôn nhẹ lên môi cô: “Trước khi ngủ nhớ nhắn tin cho anh đấy, anh về trước đây.”

 

Anh không dám hôn cô quá lâu, sợ bản thân không khống chế được.

 

Thi Hảo chớp mắt: “Được, anh lái xe chậm thôi đó.”

 

Lương Tây Kinh đi rồi, trong nhà càng trở nên yên tĩnh hơn.

 

Thi Hảo quét dọn nhà cửa, rồi nhìn đến bánh hải đường trên bàn. Tối nay cô đã ăn no, ăn nhiều cũng không tốt nhưng lúc này cô lại muốn nếm thử bánh hải đường mà Lương Tây Kinh mua cho cô.

 

Bánh hải đường là bánh ngọt mà Thi Hảo yêu thích.

 

Lúc ăn cô bất giác nhớ đến, hình như cô chưa từng nói với Lương Tây Kinh cô thích ăn cái này. Sao anh lại có thể mua chính xác món cô thích ăn vậy?

 

Suy nghĩ một lúc, Thi Hảo cũng không tìm được đáp án.

 

Nghĩ đến Lương Tây Kinh đang lái xe, cô cũng không vội vàng hỏi anh.

 

Ăn hai miếng, Thi Hảo đi một vòng quanh nhà cho tiêu bớt đồ ăn.

 

Đến khi cô tắm rửa xong, WeChat có tin nhắn do Lương Tây Kinh gửi đến báo anh đã về nhà cho cô.

 

Thi Hảo không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời một chữ "vâng".

 

Cùng lúc đó, Lương Tây Kinh đang ngồi đối diện với Lương Hanh.

 

Điện thoại của anh được đặt tùy ý trên mặt bàn, màn hình sáng lên, Lương Tây Kinh cầm lên xem rồi lại để xuống.

 

Lương Hanh nhẫn nhịn nhưng không nhịn được mà mắng anh: “Tắt điện thoại một lúc cũng không được à?”

 

Lương Tây Kinh: “… Gần đây có phải ông thấy cháu không vừa mắt đúng không ạ?”

 

Anh cũng chỉ cầm điện thoại được nửa phút thôi mà.

 

Lương Hanh cười lạnh lùng: “Cháu rất tự giác đấy.”

 

eyJpdiI6IllBN0RjbW1PclA5eVhZRDV4XC92THZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Iitybm9BT2dEbWRQY2NISlZSSWpIUzV6MFwvSFlEWExuNnFvZWJXVXp6V2doczd1eFE2M2g1bDJiWHdjcndmWHgrbnpPbldRR1RtdjV3VkdQaFc3T2xzY3h6dWFGU2kxMnRqcFpoSysrODJVODlCVU5WUklVNlwvc0F3QmFYRVUzUk8zUmd6NGFYOUxRc1JaQUUraFF5TnBZQ0l2T0lhZUh1Z1hHWVMyKzRBUEtCQ0EwdGI2dFJLNDZ3NHFBVmRZYU1MSVF0RUNqcVIwV3ZST1RtbllxemRsRDVuWFQzcDFFQVUwMVJiQVBad2x4dz0iLCJtYWMiOiIyODI5NDNlZDc1NzNkYWNiOGNhZjc4ZjViM2M3ODcwNDkyZTU0MzM2ZmJjMGYzYWY0NzQzN2RmNWU2ZDlkZmI4In0=
eyJpdiI6ImIrK3ZcLys1SEJlaXVyY0pyRlVkMlh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkpDdXBoemNZUTdDRVJUaXlZWkZ5XC9NTkp6SGJYZTRXVTEwQVwvektxRGNcL05UWkI2TEt4M0NMb2FUMGRsT1FGTVBKQ2JiZ21xQXd2YzFvYnNLdzlEVk1nPT0iLCJtYWMiOiIxZDQ2NjdhY2ZiNTJjNDVkNjQ1Zjc4ZDk2ZTVkYTkyOWJkMjUzZTU2NzEyZGM0YzY4MzFiNjE1OTdkYjhkODU4In0=

Anh quay qua nói chuyện với quản gia rất tự nhiên: “Bác Tôn, cơm tối mang cho chó hoang rồi ạ?”

Ads
';
Advertisement