Chồng Tôi Là Kẻ Thù

"..."

 

Cả người Lương Tây Kinh khựng lại, anh cúi đầu nhìn xuống cô gái đang nằm trong vòng tay của mình.

 

Thi Hảo uống rượu vào thì sẽ hiện rõ hết lên trên mặt, lần nào uống xong, hai má cô cũng đỏ bừng lên, ánh mắt cũng trở nên mơ mơ màng màng, giống như dáng vẻ vừa mới ngủ dậy vậy, khiến cho trái tim của Lương Tây Kinh cực kỳ rung động.

 

Cô có đôi mắt rất đẹp, đôi mắt hạnh ấy rất to và sáng. Giờ đây lại còn đang nhìn chằm chằm Lương Tây Kinh, điều này càng khiến cho trái tim anh thêm rạo rực.

 

Ngửi thấy mùi rượu trên người Thi Hảo, Lương Tây Kinh bình tĩnh lại, ánh mắt anh tối sầm, hạ thấp giọng hỏi: "Em uống bao nhiêu rồi?"

 

Thi Hảo: "Hai ly."

 

Cô lại rúc vào trong lòng anh, dụi dụi vào n.g.ự.c anh rồi nói: "Rượu ngon lắm."

 

"..." Lương Tây Kinh dở khóc dở cười, anh giơ tay lên xoa đầu cô: "Còn muốn uống nữa không?"

 

Thi Hảo suy nghĩ vài giây rồi ngẩng mặt lên cười với anh: "Uống chứ, Ôn Ỷ vẫn còn ở đây mà."

 

Lúc này mà cô vẫn còn nhớ tới Ôn Ỷ, xem ra là vẫn chưa say.

 

Lương Tây Kinh nhấc tay lên búng vào trán cô: "Vậy để em uống thêm một ly nữa."

 

Thi Hảo: "Ừm."

 

Khi hai người trở lại quầy bar, Ôn Ỷ cũng quay lại sau khi nhảy đã đời rồi.

 

Vừa nhìn thấy Lương Tây Kinh, biểu cảm của cô ấy cũng sửng sốt như Thi Hảo ban nãy: "Tổng... Tổng giám đốc Lương."

 

Lương Tây Kinh gật đầu chào lại: "Cô Ôn."

 

Ôn Ỷ lén lút nhìn Thi Hảo, dùng khẩu hình miệng hỏi cô: Sao anh ấy lại đến đây vậy?

 

Thi Hảo: Hứa Thực nói với anh ấy đấy.

 

"..."

 

Lương Tây Kinh nhìn thấy toàn bộ sự tương tác giữa hai người nhưng anh không vạch trần họ.

 

Sau khi hỏi hai người họ muốn uống loại rượu nào, Lương Tây Kinh yêu cầu nhân viên pha chế cho mỗi người một ly.

 

Thời gian không còn sớm nữa, bọn họ cũng không có ý định ở lại quá khuya, cho nên cũng không ngồi vào bàn.

 

Mấy người họ cứ thế cùng ngồi ở quầy bar, uống xong ly rượu thì chuẩn bị về nhà.

 

Sau khi đi ra khỏi quán bar, Ôn Ỷ tự giác ngồi vào hàng ghế sau rồi đọc địa chỉ nhà mình lên.

 

Lương Tây Kinh ghi nhớ lại rồi hỏi thêm: "Cô Ôn sống một mình sao?"

 

Ôn Ỷ: "... Đúng vậy."

 

Còn chưa đợi Lương Tây Kinh lên tiếng lần nữa thì Thi Hảo nói với một tâm trí còn tỉnh táo: "Cậu theo tớ về nhà tớ đi."

 

Ôn Ỷ: "Không cần đâu."

 

Cô ấy không muốn trở thành kỳ đà cản mũi: "Tớ không có say."

 

Thi Hảo: "Không được."

 

"..."

 

Hai người họ cứ tớ một câu cậu một câu, tranh cãi qua lại một hồi, Lương Tây Kinh đành lên tiếng nói: "Cô Ôn, cô uống rượu rồi về nhà có một mình như vậy, Thi Hảo sẽ không yên tâm đâu, cô cứ nghe theo lời cô ấy đi."

 

Ôn Ỷ khựng lại một chút còn định nói thêm gì nữa thì Lương Tây Kinh thấp giọng nói: "Có thêm một người chăm sóc thì sẽ tốt hơn."

 

Dù gì thì một người cũng chẳng thể nói lại hai người.

 

Ôn Ỷ chỉ còn cách đồng ý.

 

Lương Tây Kinh cân nhắc đến việc phải đưa hai người họ về nhà nên lúc còn ở trong quán bar, anh không hề uống lấy một giọt rượu nào.

 

Sau khi trở về nhà của Thi Hảo, Lương Tây Kinh tự giác đi vào bếp.

 

Vừa bước vào bếp thì Tần Lâm đã gọi điện tới.

 

Lương Tây Kinh lướt mắt nhìn qua màn hình điện thoại, anh bắt máy rồi để điện thoại sang một bên: "Có gì nói nhanh."

 

Tần Lâm: "Đưa về nhà hết chưa?"

 

Lương Tây Kinh: "Hai người họ ở cùng nhau."

 

Tần Lâm ừ một tiếng: "Cảm ơn."

 

"..." Lương Tây Kinh nhướng mày lên, anh vừa tìm công thức nấu trà giải rượu vừa nói: "Không phải tôi nể mặt anh nên mới làm việc này đâu."

 

Là bởi vì Thi Hảo nên anh mới đặc biệt quan tâm đến Ôn Ỷ.

 

Tất nhiên, Tần Lâm hiểu điều này.

 

“Cũng không khác biệt gì lắm.” Tần Lâm không tính toán chi li đến thế: “Hai người họ uống nhiều lắm sao?”

 

Lương Tây Kinh: "Cũng bình thường thôi."

 

Anh không nói nhiều với Tần Lâm: "Tôi phải đi nấu trà giải rượu, nếu không có gì nữa thì tôi cúp máy đây."

 

Tần Lâm: "... Có gì thì gọi điện cho tôi."

 

Lương Tây Kinh thẳng tay cúp máy.

 

Thi Hảo đẩy Ôn Ỷ vào trong phòng tắm rồi đi ra ngoài, Lương Tây Kinh thì đang cầm điện thoại đứng trong bếp, anh đang làm theo các bước để nấu trà giải rượu vừa tìm kiếm được trên mạng. Anh tìm lá trà, tìm trái cây, sau đó bật bếp lên.

 

Căn nhà mà Thi Hảo thuê có phòng bếp khá nhỏ, ở ngoài phòng khách cũng có thể nhìn thấy mọi thứ trong bếp.

 

Thi Hảo đứng bên ngoài phòng khách, cô nhìn chằm chằm Lương Tây Kinh qua tấm kính trong suốt một lúc lâu, trong đầu cô bỗng hiện lên một ý nghĩ ngớ ngẩn.

 

Nếu như có thể, cô hy vọng thời gian sẽ dừng lại ở giây phút này.

 

Cảm nhận được ánh mắt của Thi Hảo, Lương Tây Kinh quay đầu lại nhìn cô.

 

Hai người cùng nhìn nhau vài giây, Lương Tây Kinh ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô. Thi Hảo chậm rãi lết vào trong bếp.

 

eyJpdiI6ImZsNFwvV1hBUVwva2p1OURwOENyY2Irdz09IiwidmFsdWUiOiJPblRcL1E2OU5VZFNFRnNhQXhQV3BhSTNTQXIrYWIyOE5yWWtkNEJvdzAxaGpRWkRwREttbUtsenlaVmppRzhQTm4yXC9iclJyR3p5aTVTcER3aFc4bEdIaHpQaVdnQXdFbGdKcjB4SU5wd3Z4dGpoOHMweUxTQWNOaE5uRGJId2pDWjJUdlNjSmY4U0pZWU55UDQ2U2twRVwvSDNWaHBRYTFxUU9JWTdhNExlRjJPWno5TldRSkl6WTBhUklRWjQ0dXgxYVFyaVkyVTZ3Rk52ZEdVMlNCazVTWVY1UTNIclZYdjBsUDJlYm1DNHlseTBlb0lNVmpFN0t4YUxwNjNtOXhYSkF0eW1WcGNYQWxkd1E5RGFKcFFTNUNPaE5Kbm5PbWJpcWNpbTJsUFFZZnlUS09uSEhUQ1VlenUxZFNcL3QzV3l0YVMyZVwvMVRjenlNeXVMTlZPc2l6TGtLbXYyVWVNdXVmOW1QK2Z2c0pHbm82akhDS0hOdVR0SzVFSWRPVCtreCIsIm1hYyI6ImY1NDY2NjY1M2ViOGQ0MGFkZDY0NzNiNTU1OWNiM2IyZTljODhhNGJlNTRmZjUwZDliYTI4NGQyMzNiOWVhNTAifQ==
eyJpdiI6IlRzajA3aktVY2dlSDA4RHhKYW5lekE9PSIsInZhbHVlIjoiYk0yYzRMVjRhaktOMWxGMnI0d3NIbkRoNkVCOWdvWitnNGFBTTkxczRjQ2pXK1hYRlI5RW5hNUtWSUhsdCsxdmRTcEx1akJ5Y0t1M2RSUGdVQ01lUlE9PSIsIm1hYyI6IjE5N2E4MjMwZGE5MDc0YWNiMjViZjFjZTE4ZjM2ZTZlYzZlMjcxZDJkMTBhNTVhYTE0YzYyYjUyZmNjMjZjMTMifQ==

Thi Hảo cầm lấy ly nước rồi nhấp từng ngụm nhỏ: "Tổng giám đốc Lương."

Ads
';
Advertisement