Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Mấy người bọn họ đang trò chuyện sôi nổi nên cũng không để ý Lương Tây Kinh đã ra khỏi văn phòng từ lúc nào, sau đó lại quay về.

 

Thi Hảo cầm điện thoại di động lên, đang định gửi tin nhắn cho Ôn Ỷ thì tin nhắn của Lương Tây Kinh đã được gửi đến trước.

 

Lương Tây Kinh: [Em từ chối bọn họ đi.]

 

Thi Hảo nhìn về phía cánh cửa văn phòng đang đóng chặt rồi trả lời anh bằng một dấu chấm hỏi.

 

Lương Tây Kinh: [Ngày mai anh sẽ đưa em đến một nơi.]

 

Thi Hảo chớp mắt: [Vừa rồi anh đã ra khỏi phòng làm việc hả?]

 

Lương Tây Kinh: [Ừm.]

 

Thi Hảo hiểu ra nhưng lại cảm thấy khá tò mò: [Đi đâu vậy? Nơi đó có thú vị hơn việc đi dã ngoại ở vùng ngoại ô không?]

 

Lương Tây Kinh: [... Em không muốn đi hửm?]

 

Thi Hảo mỉm cười: [Em chỉ muốn biết chúng ta sẽ đi đâu thôi.]

 

Lương Tây Kinh: [Ngày mai anh sẽ nói với em.]

 

Thấy anh thật sự không muốn nói ra trong ngày hôm nay, Thi Hảo đành bỏ qua cho anh một cách miễn cưỡng: [Được thôi. Nhưng nếu ngày mai chúng ta đi đến một nơi không thú vị bằng việc dã ngoại thì lần sau em sẽ không đi ra ngoài cùng anh nữa đâu đấy.]

 

Lương Tây Kinh không nói nên lời: [Được.]

 

-

 

Vì suy xét đến việc sẽ ra ngoài vào ngày hôm sau, mà Lương Tây Kinh sẽ bay đến nước Đức vào buổi tối hôm đó, khi Lương Tây Kinh hỏi Thi Hảo rằng cô sẽ về đâu trong tối nay, Thi Hảo bèn quyết định sẽ coi trọng bạn trai hơn bạn bè một lần.

 

Chỉ có điều, hai người còn chưa kịp đến biệt thự thì Lương Tây Kinh đã nhận được một cuộc gọi của Lương Hanh. Ông hỏi Lương Tây Kinh rằng anh có muốn về nhà ăn cơm không.

 

Lương Tây Kinh đang định từ chối thì Thi Hảo lại lắc đầu với anh rồi dùng khẩu hình nói với anh: Anh hãy đồng ý với chủ tịch đi.

 

Lương Tây Kinh cau mày nhìn cô.

 

Thi Hảo lấy điện thoại di động ra rồi gõ chữ: [Ngày mai, ban ngày thì chúng ta sẽ đi ra ngoài chơi, đến buổi tối anh lại phải bay tới nước Đức, trước khi đi công tác thì anh nên đi thăm chủ tịch mà.]

 

Lương Tây Kinh nhíu mày.

 

Anh đã hứa sẽ đi cùng cô rồi.

 

Thi Hảo biết Lương Tây Kinh đang lo lắng chuyện gì nên lại tiếp tục gõ chữ: [Buổi tối có Ôn Ỷ ở cùng em.]

 

Lương Tây Kinh im lặng trong phút chốc, sau đó trả lời Lương Hanh: “Cháu còn một chút việc phải làm ở đây, cháu sẽ nói chuyện với ông sau ạ.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Lương Tây Kinh bèn nhìn về phía Thi Hảo: “Em có chắc là em muốn anh đi về nhà ông không?”

 

Thi Hảo gật đầu với vẻ vô cùng kiên định: “Anh đi đi, chúng ta sẽ gặp nhau vào sáng mai mà.”

 

Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo chăm chú trong vài giây, anh thực sự không thể lay chuyển ý định của cô.

 

“Anh ăn cơm xong sẽ tới đón em nhé?”

 

Thi Hảo chớp mắt: “Anh cứ ở nhà ông cụ đi, sáng mai chúng ta sẽ gặp nhau.”

 

Lương Tây Kinh: “…”

 

Sau khi đưa Thi Hảo tới cổng khu dân cư, Lương Tây Kinh lại khẽ hỏi: “Đêm nay em thực sự không đến biệt thự à?”

 

Hai gò má của Thi Hảo hơi đỏ ửng lên, cô trộm liếc nhìn anh: “Tổng giám đốc Lương à, anh kiềm chế một chút đi nào.”

 

Cô mím môi và không dám nhìn anh: “Sáng mai gặp nhé. Anh về đi, nhớ lái xe chậm thôi đấy.”

 

Lương Tây Kinh vân vê xương lông mày của mình. Anh muốn nói rằng: Bản thân bảo Thi Hảo quay về biệt thự cũng chẳng phải là muốn làm loại chuyện đó đâu. Hai người họ cũng có thể đắp chăn trò chuyện hàn huyên một cách trong sáng mà.

 

Nhưng Thi Hảo cứ khăng khăng yêu cầu Lương Tây Kinh trở về nhà ông nội cho nên anh cũng không cần biện bạch hay giải thích thừa thãi thêm nữa. Nếu như càng thanh minh thì ngược lại càng có chiều hướng giấu đầu hở đuôi.

 

“Vậy anh đi đây.” Lương Tây Kinh lên tiếng.

 

Thi Hảo tươi cười rạng rỡ: “Hẹn gặp lại, tổng giám đốc Lương.”

 

“...”

 

-

 

Sáng hôm sau, Thi Hảo ngủ dậy vào lúc bảy giờ.

 

Khi cô thức giấc thì Ôn Ỷ vẫn còn đang ngủ. Thi Hảo bèn rón ra rón rén đi vệ sinh cá nhân, sau đó do dự suốt một lúc giữa việc trang điểm hay không trang điểm, cuối cùng cô đã lựa chọn vế trước.

 

Đi ra khỏi khu dân cư, Thi Hảo chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy người đang đợi mình ở cổng.

 

Không khí buổi sáng trong lành lẫn tươi mát. Lương Tây Kinh đang mặc một chiếc áo phông trắng cực kỳ đơn giản phối cùng chiếc quần jean ống rộng sáng màu, cả người anh tràn đầy hơi thở thanh xuân và khí chất trẻ trung mặc dù Lương Tây Kinh thực sự cũng không được xem là người lớn tuổi.

 

Thi Hảo ngắm nhìn anh một lúc thật lâu rồi cúi đầu nhìn xuống quần áo trên người mình.

 

Lúc cô cúi đầu xuống, Lương Tây Kinh lại ngẩng đầu lên để ngắm cô một cách chăm chú.

 

eyJpdiI6Ik9OMFo3dzI0N091RHc3OUNtSzhMZkE9PSIsInZhbHVlIjoiQ3BFRlBrdTA3VDJPczNIRXBsTlpUWnQzSnVxVHhocFdyY2xPV2llSjc4S0t0VmtcL25jcEM3RUVKWjFuTkNpeVFqcHpId2hwVUtUWUtMXC9BK2E1UWM0QnBtRmZFekFWUDlGVk8zenRielUxNEpySGJCbWp5eDNQZjNnazZ4NE9uSnRUNkV0cjIwOUdVeFI5SEJHS1FZN1RhclhoQlpmSXVHbFBreFwvK3E4NU84aWpaNHVIVTZzemFPeEZjQTBIXC9CVks1cmNVbjZ5V01JaXBGQnZnYVVvTjY1QVF5ODFWNFhQc2VQc0FEekt5Tm1ad0hcL3AwUWFWYWFPWFVrZnlGS2Y4Zk50dmJlSTRcL2F0RWVnXC9yRFdKWWpBdjdxSWljUnIwMm94VHlqVW5neDl5TTFVQmxFd3ZqM2l0SmlDcnFZRko2WUhwTHQwTFM2Y2RqbWRINURvaE5yZEZZWkRLK3p1T0syZ0pMQzErNEJuVmZxOUVpbjZ6Vm1OR0VcL2JFNnJ6SXpsRjVycDdGUGE5eDdQTjV5WmdyT082QVlnRHduXC9Xa29KK0FPTmJ1b01YYz0iLCJtYWMiOiIwMjBlYTY2MWZkZTY3NzAyMzBlNTY2Mjk3NjIxZWZkZmNlMzliMzFkZDA0ZDI1ODc0MjFmNjdlZTViYWY0NTYxIn0=
eyJpdiI6Imxtb3JSMHdCM3I3c0pjellDK2hHcFE9PSIsInZhbHVlIjoiNzh0eXFCWW9vd1hNRXB2XC9uZEpYSDBmVnV3eE5mR0JpajhPYTJXZjBqK1Ftd0diYTVtRUkyZUZuRldacFFLaWVPRG1qVStPMWxVUytXNFlOMmZQN3FRPT0iLCJtYWMiOiIzMGFmNmM1YTkxMzVmZTFkOWY1NTBkOWU5ZTA5Yzk3Yzc0NjM1Njk3YmM2NGNiYzlhYzRhNWFkMzkwY2RhMmQ0In0=

Rõ ràng là họ không hề có ước hẹn từ trước về việc sẽ mặc kiểu quần áo gì. Nhưng khi ngắm nhìn từ xa thì trang phục hai người đang mặc còn giống quần áo của các cặp tình nhân hơn cả đồ đôi.

Ads
';
Advertisement