Ai mà ngờ bọn họ chỉ thử một lần thôi mà kéo dài đến hơn một năm.
Chỉ có điều Thi Hảo cảm thấy nếu như vào đêm trước ngày hôm đó Lương Tây Kinh không uống rượu say rồi hôn cô thì cô cũng sẽ không bị anh quyến rũ đến nỗi mụ mị đầu óc mà đáp lại như thế. Như thế thì sau ngày hôm đó anh cũng sẽ không nảy ra cái ý tưởng muốn hai người thử yêu đương một lần như vậy.
Quay ngược thời gian quay trở lại để nghiên cứu ngọn nguồn mới biết từ khi bắt đầu bọn họ đã không hề sáng suốt và lý trí một chút nào rồi.
Bỗng nhiên xe dừng lại, hai người lập tức thuận theo đó mà tách xa nhau ra.
Thi Hảo cụp mắt không nhìn Lương Tây Kinh nữa mà nhìn về phía cổng khu dân cư đã gần ngay trước mắt: "Tôi đến nơi rồi."
Lương Tây Kinh đẩy cửa xe ra rồi nghiêng đầu nói: "Để anh đưa em vào."
"..."
Hai người một trước một sau xuống xe. Thi Hảo đi tới bên cạnh Lương Tây Kinh: "Tôi không uống nhiều lắm."
Ý của cô là mình không cần anh đưa vào.
Lương Tây Kinh: "Anh uống nhiều lắm."
"?"
Thi Hảo bối rối nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi: "Anh nói gì cơ?"
Vừa rồi ngồi trong xe là người nào nói mình không say đấy?
Ánh mắt của Lương Tây Kinh vẫn rất thản nhiên: "Anh nói anh uống nhiều lắm, muốn đi hóng gió chút cho tỉnh rượu."
Thi Hảo cạn lời, cô vô thức muốn vạch trần lời nói dối của anh nhưng lời đã đến khóe miệng rồi chẳng hiểu sao cô lại không thốt ra được.
Trong lúc tranh chấp thì cả hai đã vào đến khu dân cư.
Từ cổng khu dân cư đi vào trong rồi lại về đến cửa nhà cô còn một đoạn đường nữa.
Hai người sóng vai nhau đi tới, giữ khoảng cách không quá xa nhưng cũng không quá gần.
Giờ đã rất khuya rồi nên phần lớn các nhà đều đã tắt đèn đi ngủ. Lúc nhìn lên chỉ thấy chỉ còn có vài nhà đèn vẫn sáng.
Lương Tây Kinh không nói gì, Thi Hảo cũng giữ im lặng.
Đi tới dưới tầng của khu dân cư, Lương Tây Kinh mới mở miệng: "Em mua nhà rồi à?"
Thi Hảo ừm một tiếng.
Lương Tây Kinh không ngạc nhiên chút nào: "Định bao giờ thì dọn vào ở?"
"Giờ vẫn đang trong quá trình sửa sang lại." Mặc dù nhà mà Thi Hảo mua không phải nhà thô nhưng cô lại không thích phong cách trang trí ban đầu của nó nên muốn đập đi xây lại theo ý mình sau đó mới dọn vào ở.
Lương Tây Kinh gật đầu một cái rồi hỏi lại: "Sửa đến đâu rồi?"
Nghe anh hỏi vậy, Thi Hảo nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi thật thà đáp: "Đã lâu rồi tôi không qua đó nên cũng không biết."
Gần đây công việc của cô quá bận rộn nên tất nhiên mấy chuyện vụn vặt này đã bị cô quẳng ra sau đầu.
Lương Tây Kinh: "..."
Anh bật cười thành tiếng rồi cụp mắt xuống nhìn cô một cái: "Ngày mai muốn đi xem một chút không?"
"..."
Thi Hảo không phải đồ ngu nên tất nhiên là nghe ra ý khác trong lời nói của Lương Tây Kinh.
Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi hẹn Ôn Ỷ rồi."
Lương Tây Kinh không hề lúng túng chút nào khi bị từ chối. Anh vẫn hỏi với vẻ mặt bình thường: "Em không cần tài xế à?"
Nghe vậy, Thi Hảo không biết nên trả lời sao mới ổn.
May mà Lương Tây Kinh không có ý định làm khó cô, lại vừa lúc đi tới trước cửa nhà nên anh chỉ hất cằm ra hiệu: "Em vào nhà đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Thi Hảo mím môi ừ khẽ một tiếng: "Anh cũng vậy."
Lương Tây Kinh nhìn cô chăm chú sau đó hơi hạ thấp giọng xuống: "Ngủ ngon."
"... Ngủ ngon."
-
Tiếng bước chân ngoài cửa đã nhỏ dần. Thi Hảo đứng sau cửa mấy giây rồi mới dịch người đi về phía sân thượng.
Đứng trên sân thượng nhà cô có thể nhìn thấy mọi người đi tới đi lui ở dưới tầng.
Thi Hảo mới ra đến sân thượng, Lương Tây Kinh vừa đi xuống tầng dường như cảm nhận được gì đó nên đã quay đầu nhìn về phía bên này một cái.
Động tác của Thi Hảo cực kỳ nhanh nhẹn. Cô gần như ngay lập tức ngồi thụp xuống tránh đi tầm mắt anh.
...
Nhìn bóng dáng anh xa dần, Thi Hảo ngơ ngác đứng tại chỗ...
Thật ra thì trong khoảnh khắc Lương Tây Kinh hỏi cô không cần tài xế à vừa rồi, cô có hơi ngạc nhiên. Cô không ngờ được rằng sau khi bị mình từ chối, anh lại dùng cách này để hỏi cô có cần anh không.
Trước kia Lương Tây Kinh chưa bao giờ làm ra loại chuyện "đuổi theo tới cùng quyết không buông tay" như thế này.
Nói là đuổi theo tới cùng quyết không buông tay thì có hơi quá nhưng Thi Hảo cảm thấy rất khó để đưa ra bình luận. Cô chỉ biết là trước đây Lương Tây Kinh không kiên nhẫn được như vậy.
Lương Tây Kinh của ngày trước là kiểu chỉ cần cô từ chối một cái là anh cũng sẽ im luôn không nói thêm lời nào nữa.
Bỗng dưng điện thoại trong tay cô rung lên một cái, là tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới: [Vừa rồi anh quên chưa nói với em.]
Lương Tây Kinh: [Chuyện hẹn em đi uống rượu kia là chuyện mà anh muốn làm từ rất lâu rồi.]
Anh đang giải thích tại sao hôm giao thừa đó lại tự nhiên xuống xe chặn đường Thi Hảo hỏi cô có muốn đi uống rượu cùng anh không.
Đối với Lương Tây Kinh mà nói thì chuyện này rất bình thường, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt.
Nhưng có một sự thật là Lương Tây Kinh đã có ý tưởng này từ rất lâu trước kia rồi. Chẳng qua là do anh ngại đủ các loại yếu tố khác nhau nên anh vẫn chưa mượn được cái cớ nào hoàn hảo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất