Bỗng dưng, bên hông anh xuất hiện một đôi tay với phần cổ tay mảnh khảnh, trắng nõn. Cơ thể anh khựng lại, sau đó lập tức dập tắt điếu thuốc: "Sao tự dưng em lại ra đây?"
Thi Hảo ôm anh từ phía sau, gò má nhẹ nhàng cọ lên lưng anh, nũng nịu nói: "Em ăn xong rồi."
Lương Tây Kinh cụp mắt, nhìn đôi tay đang đặt trên eo mình, anh cẩn thận xoay người tạo thành tư thế mặt đối mặt, rồi dang tay ôm lấy cô.
Bóng đêm kéo dài cái bóng của cả hai.
Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm vào người trong lồng n.g.ự.c mình một lúc thật lâu, sau đó khẽ hỏi: "Đi dạo phố nhé?"
Thi Hảo lắc đầu, đáp: "Không đi nữa đâu."
Lương Tây Kinh ngạc nhiên hỏi lại: "Hả?"
Thi Hảo như con mèo nhỏ, không ngừng cọ qua cọ lại trong lồng n.g.ự.c anh, sau đó cô mở mắt, nhìn thẳng vào mắt anh, bảo: "Em muốn về nhà ngủ."
Lương Tây Kinh im lặng, anh giơ tay nhéo gò má cô, thấp giọng hỏi: "Chẳng phải trước đó chúng ta vừa mới thức giấc đã ra ngoài sao?"
Nghe anh nói như thế, Thi Hảo cảm thấy cạn lời. Cô trừng mắt lườm Lương Tây Kinh một chút, sau đó nói bằng giọng điệu sâu sa: "Không phải chứ tổng giám đốc Lương, cơ hội bày ra trước mắt mà anh lại không cần hả? Thế lát nữa, anh đừng có đổi ý đấy."
Lương Tây Kinh bật cười bảo: "Ai mà biết được."
Sau đó anh thuận miệng hỏi: "Em muốn đi dạo ở đâu?"
Thi Hảo: "..."
Cô ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp trung tâm mua sắm ở phía chếch bên kia đường: "Bên kia."
Nơi Thi Hảo thuê nhà có vị trí địa lý ưu việt, nơi này hơi giống với một khu dân cư ẩn mình trong trung tâm thành phố. Xung quanh có rất nhiều trung tâm mua sắm nằm san sát nhau, đếm không xuể.
Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn về phía đó, anh không có ý kiến gì hết.
Thi Hảo muốn đi dạo, kiểu gì anh cũng sẽ đi cùng.
Thế nhưng Thi Hảo chẳng muốn mua gì hết, cô chỉ muốn đi dạo để tiêu cơm thôi.
Đi dạo được một lúc, Thi Hảo bỗng nhớ ra một chuyện: "Hôm kia em nghe Thiến Vi nói bên phòng nghiên cứu và phát triển mới tuyển được một nhóm nhân viên mới hả?"
Ngày hôm kia, lúc Lý Thiến Vi nói chuyện này với cô, hai mắt cô ấy sáng như sao. Cô ấy còn nắm tay Thi Hảo, liên miệng nói với cô rằng đồng nghiệp mới của cô ấy đẹp trai thế nào, thanh tú, trắng trẻo ra sao, nói chung là hết sức đẹp trai.
Khổ nỗi Thi Hảo đâu có nhìn thấy mấy người ấy, lúc đến công ty cũng chẳng có mấy khi cô đi sang phòng nghiên cứu và phát triển phía bên kia, chẳng biết phải đến khi nào mới có thể gặp những đồng nghiệp mới nọ.
Lương Tây Kinh thoáng nhìn cô một chút: "Em đang muốn hỏi đồng nghiệp mới có đẹp trai hay không đấy à?"
"..." Kế vặt của mình bị anh nhìn thấu, Thi Hảo cũng chẳng thấy chột dạ còn hùng hồn đáp lại anh: "Đúng vậy, có đẹp trai không?"
Vẻ mặt của Lương Tây Kinh đanh lại, thờ ơ đáp: "Không rõ."
Thi Hảo: "?"
Cô nhìn Lương Tây Kinh bằng ánh mắt khó mà tin nổi: "Anh chưa gặp họ bao giờ á?"
Lương Tây Kinh cũng đáp rất hùng hồn: "Quên rồi."
Thi Hảo: "..."
Cô nghẹn họng mất một lúc, sau đó không nhịn nổi nữa phỉ nhổ anh: "Sao tổng giám đốc Lương lại có thể quên nhân viên của mình trông như thế nào được cơ chứ?" Cô khẽ thì thầm: "Anh không sợ một ngày nào đó nhân viên mới gặp anh báo cáo chuyện công việc, anh phải hỏi người ta là ai à?"
Nghe vậy, Lương Tây Kinh mỉm cười: "Sẽ không xuất hiện tình huống như thế đâu."
Thi Hảo: "Biết đâu được đấy?"
Lương Tây Kinh thản nhiên hỏi lại cô: "Chẳng phải còn có em sao?"
Nghe được câu trả lời của anh, Thi Hảo cảm thấy choáng váng.
Một lát sau, ánh mắt Thi Hảo rời khỏi người Lương Tây Kinh, cô rũ mi nói: "Em cũng đâu thể nhớ hết tất cả mọi người."
Lương Tây Kinh cau mày, mơ hồ cảm thấy trong lời nói của cô có ý gì đó.
Anh còn chưa kịp hỏi cho rõ ràng, Thi Hảo đã đổi chủ đề: "Tổng giám đốc Lương."
Lương Tây Kinh nhìn cô.
Thi Hảo chỉ vào tấm biển quảng cáo cách đó không xa, hỏi anh: "Đi xem phim không?"
Cả hai đến cửa rạp chiếu phim, chọn đại một bộ phim mới công chiếu, sau đó cùng nhau bước vào trong.
Cả hai xem phim xong về đến nhà, đêm đã về khuya.
Lương Tây Kinh ăn đau nhưng không chịu buông tha cho cô một cách dễ dàng như vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất