Một bữa cơm trưa vô cùng ấm áp lặng lẽ trôi qua trong tiếng cãi vã của Lương Tây Kinh và Lương Hanh.
Lương Tây Kinh đặt đũa xuống, ngước mắt lên nhìn cô, hỏi: “Em ăn xong rồi sao?”
Thi Hảo gật đầu.
Lương Tây Kinh mỉm cười: “Em có thấy ngon miệng không?”
“Đồ ăn rất ngon.” Thi Hảo liếc nhìn anh: “Ngay cả tay nghề của đầu bếp nhà mình mà anh cũng nghi ngờ sao?”
Lương Tây Kinh: “Về mặt này thì anh không hề nghi ngờ.”
Anh đi đến bên cạnh Thi Hảo, kéo cô đứng dậy khỏi bàn ăn và nghiêm túc nói: “Anh chỉ sợ đồ ăn làm không hợp khẩu vị của em thôi.”
Thi Hảo nhướng mày, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhìn anh: “Anh quên mất vừa nãy ông nội đã nói gì sao?”
Lương Tây Kinh: “...”
Tất nhiên là anh vẫn chưa hề quên chuyện trên bàn ăn lúc nãy, Lương Hanh không hề chừa cho anh chút mặt mũi nào trước mặt Thi Hảo. Ông kể lại việc mấy ngày nay Lương Tây Kinh đã liên tục gọi điện cho bác Tôn và đầu bếp như thế nào, cũng thường xuyên nhắc nhở bọn họ về những thứ mà Thi Hảo thích ăn, cũng như những món mà cô không thích, nhắc cả việc khẩu vị của cô khá nhạt và một số chi tiết nhỏ khác.
Ánh mắt của hai người chạm nhau.
Đôi mắt của Thi Hảo khẽ cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, thì thầm: “Cảm ơn anh nhé.”
Lương Tây Kinh siết chặt lấy tay cô, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chỉ nói miệng thôi thì không tính.”
“...”
Không ngờ Thi Hảo lại hiểu được ngụ ý ẩn trong lời nói của anh.
Tai cô bắt đầu nóng lên, cảm thấy hơi ngượng ngùng, liếc anh một cái: “Em không nói chuyện với anh nữa, em muốn uống trà với chủ tịch.”
Lương Tây Kinh bật cười: “Em đi đi.”
Lương Hanh không muốn nhìn cảnh hai người bọn họ tình tứ trong phòng ăn nên đã sớm đi đến phòng khách.
Thi Hảo đi theo ông ra ngoài, ngồi vào phía đối diện: “Ông nội ơi, cháu chơi cờ với ông nhé.”
Bên cạnh bàn trà còn bày một bàn cờ đang chơi dở.
Lương Hanh nhìn cô hỏi: “Cháu cũng biết chơi cờ sao?”
Thi Hảo ngọt ngào nói: “Dạ, cháu cũng biết chút ít ạ.”
Nghe cô nói vậy, Lương Tây Kinh cũng không tiết lộ chuyện sau khi cô biết được mình sắp phải đi gặp Lương Hành xong, vào mỗi ngày, sau khi giờ làm việc kết thúc, cô đều dành thời gian để học chơi cờ trên mạng.
Hai người đánh cờ còn Lương Tây Kinh ngồi bên cạnh nhìn.
Chốc chốc anh lại góp ý cho Thi Hảo, góp phần phá vỡ thế cờ của Lương Hanh.
Lương Hanh nhịn một lát, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, luôn miệng chê trách anh: “Cháu không chơi thì sao không ra ngoài luôn đi? Đừng cứ ngồi đây làm phiền ông chơi cờ với Hảo Hảo nữa.”
Lương Tây Kinh khẽ nhướng mày, nhắc nhở ông: “Ông nội à, đây là bạn gái của cháu đó, ông bá chiếm bạn gái cháu còn bắt cháu phải ra ngoài nữa sao?”
Lương Hanh đang muốn phản bác lại anh thì tiếng chuông điện thoại của Lương Tây Kinh đã vang lên.
Nhìn thấy có cuộc gọi, anh thu lại biểu tình đùa giỡn của mình, chậm rãi nói: “Cháu đi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
“...”
Nhìn Lương Tây Kinh đi ra khỏi phòng khách, đứng xoay lưng lại với bọn họ ở trong sân, Thi Hảo mãi mới có thể rời mắt khỏi bóng lưng của anh: “Ông nội ơi.”
Lương Hanh ậm ừ và ra hiệu: “Đánh cờ tiếp đi, đừng để ý đến nó nữa.”
Thi Hảo gật đầu một cái: “Dạ.”
Chơi xong một ván cờ, Lương Hanh nhìn bộ dáng không yên lòng của Thi Hảo, vừa vui vẻ vừa thoải mái, mỉm cười nói: “Cháu đừng lo, bên nó sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tất nhiên là Thi Hảo cũng hiểu rõ, nhưng mà trong vô thức, lòng cô vẫn cảm thấy hơi bất an.
Đột nhiên, Lương Tây Kinh cúp điện thoại bước vào trong phòng.
Anh liếc nhìn Thi Hảo rồi lại quay đầu nhìn qua Lương Hanh: “Cháu cần nói chuyện với cô ấy một chút ạ.”
Lương Hanh hơi khựng lại, khoát tay với hai người bọn họ: “Muốn đi đâu thì đi đi.”
Lương Tây Kinh kéo tay Thi Hảo đi thẳng lên lầu.
Lầu ba là nơi mà Lương Tây Kinh ở, cả tầng này đều là của mình anh. Ngoại trừ người giúp việc thì những người khác đều rất ít khi tới đây.
Đây đã là lần thứ hai Thi Hảo đến phòng của anh ở nhà ông nội. Lần đầu tiên đến đây là vào thời điểm cô còn làm thư ký cho Lương Tây Kinh, khi anh bị bệnh, cô đến đây đưa tài liệu cho anh.
Nhìn cách bày trí vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, tâm trạng của Thi Hảo xao động vài giây, nhìn Lương Tây Kinh: “Anh muốn nói cái gì với em?”
Lương Tây Kinh cụp mắt, siết chặt bàn tay cô: “Anh phải bay một chuyến qua Mỹ.”
Thi Hảo ngây ra: “Có chuyện gì xảy ra vậy anh?”
Thi Hảo ngẩn người: “... Ba anh sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất