Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Lương Tây Kinh: "Cậu độc thân mà trách chúng tôi à?"

 

Tần Yến: "..."

 

Anh ấy nhìn Tiêu Bạch Hủy, mách bà ấy: "Dì Tiêu, dì xem Lương Tây Kinh kìa."

 

Tiêu Bạch Hủy cười nhạt: "Đừng quan tâm đến nó."

 

Bà ấy cũng bênh vực con trai của mình: "Hiếm lắm nó mới được yêu đương, cháu nhường nó chút đi."

 

"..."

 

Bữa cơm gặp Tiêu Bạch Hủy này, mọi người đều ăn rất ngon miệng.

 

Sau bữa cơm trưa, Tiêu Bạch Hủy muốn đến phòng vẽ tranh, bảo Lương Tây Kinh dẫn Thi Hảo đi dạo một vòng. Lúc trước đến đây Thi Hảo là thư ký của anh, cho nên rất nhiều nơi ở Tây Viên cô vẫn chưa đi.

 

"Em muốn đi bây giờ hay để ngủ trưa dậy rồi đi?" Lương Tây Kinh hỏi Thi Hảo.

 

Thi Hảo suy nghĩ một lát, nói: "Ngủ trưa dậy rồi đi nhé?"

 

Mặc dù tối qua hai người không hoạt động nhưng lúc hai người về ngủ thì cũng đã hai giờ rồi. Hơn bảy giờ sáng là họ đã dậy, từ đó đến giờ Thi Hảo đã cảm thấy buồn ngủ rồi.

 

Lương Tây Kinh hiểu rõ tình trạng thể lực của Thi Hảo cho nên anh mới có suy nghĩ hỏi ý cô trước.

 

Dì Trình đã chuẩn bị phòng sẵn từ lâu cho họ.

 

Lương Tây Kinh để Tần Yến đi chơi tự do, còn mình thì về phòng nghỉ trưa với Thi Hảo.

 

Ánh mặt trời tại Tây Viên rực rỡ, không khí cũng trong lành hơn so với thành phố Giang và nội thành Bắc Kinh.

 

Thi Hảo vừa ăn cơm xong đã buồn ngủ, vừa nằm lên giường một tí là cô đã ngủ li bì rồi.

 

Khi cô ngủ trưa dậy là Lương Tây Kinh đã không có ở trong phòng.

 

Sau khi rửa mặt và dọn dẹp ít thứ, Thi Hảo gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh trước rồi mới đi xuống lầu.

 

Trùng hợp là vừa hay cô gặp phải Tiêu Bạch Hủy bước ra khỏi phòng vẽ.

 

"Hảo Hảo dậy rồi à?" Tiêu Bạch Hủy nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng: "Tây Kinh và Tiểu Yến đi cưỡi ngựa rồi. Cháu có muốn đi cùng không?"

 

Ánh mắt của Thi Hảo sáng lên: "Có xa không ạ?"

 

Tiêu Bạch Hủy lắc đầu: "Không xa lắm." Bà ấy suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hỏi Thi Hảo: "Có cần dì đưa cháu qua đó không?"

 

Thi Hảo lúng túng: "Có phiền dì quá không ạ?"

 

"Không phiền đâu." Tiêu Bạch Hủy cười: "Dì đang muốn nói chuyện với cháu một lúc."

 

Thi Hảo khẽ đáp: "Vâng ạ."

 

Hai người đi ra khỏi biệt thự, đi về phía một trang trại nuôi ngựa lớn của Tây Viên.

 

Ánh mặt trời ấm áp của chiều đông chiếu lên hai người tạo cảm giác rất dễ chịu.

 

Thi Hảo và Tiêu Bạch Hủy đi về phía trang trại, trong khoảnh khắc đó, không ai mở miệng nói chuyện.

 

Ít lâu sau, Tiêu Bạch Hủy mới hỏi: "Hảo Hảo, bây giờ cháu đã từ chức khỏi tập đoàn rồi à?"

 

Thi Hảo "dạ" một tiếng.

 

Tiêu Bạch Hủy gật đầu, bà ấy hỏi về công việc hiện tại của cô.

 

Sau khi biết công việc hiện tại của cô không tồi, bà ấy mới cảm thấy yên tâm.

 

"Sau khi hai đứa chia tay, nó đã đến Tây Viên một lần." Tiêu Bạch Hủy đột nhiên nói.

 

Thi Hảo khựng lại, cô đưa tay sờ chóp mũi: "Dì biết hết rồi ạ?"

 

Tiêu Bạch Hủy cười nhìn cô: "Đừng lo lắng, dì không có ý trách cháu."

 

Bà ấy nói: "Tình cảm là chuyện cá nhân, dì sẽ không nhúng tay vào chuyện của hai đứa đâu." Bà ấy hỏi Thi Hảo:  "Cháu biết không, trước khi hai đứa chia tay, dì hỏi nó thích cháu đến chừng nào, cháu có biết nó trả lời dì như thế nào không?"

 

Thi Hảo lắc đầu.

 

Tiêu Bạch Hủy nhìn vào cái người đang cưỡi ngựa ở đằng xa, bà ấy cười với vẻ bất lực: "Nó nói cho dù nó có bận hay không thì nó đều nhớ cháu."

 

Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Bạch Hủy ngay lập tức nhận ra rằng tình cảm Lương Tây Kinh dành cho Thi Hảo còn sâu đậm hơn rất nhiều so với những gì mà bà ấy nghĩ. 

 

Thi Hảo cũng nghĩ như vậy. 

 

Cô không ngờ câu nói này có thể được buột ra từ miệng của Lương Tây Kinh. Hơn nữa, người mà anh nói câu này lại là mẹ của anh.

 

Nhìn dáng vẻ ngây ra của Thi Hảo, Tiêu Bạch Hủy đã hiểu rõ: "Có phải nó chưa từng nói với cháu không?"

 

"Vâng." Thi Hảo trả lời một cách bình thản.

 

Tiêu Bạch Hủy đáp lại: "Nó là người như vậy đó, rất ít khi nói mấy câu như "thích" này nọ ra miệng. Có điều bây giờ nó cũng đỡ hơn một chút rồi" 

 

Bà ấy xúc động: "Nó trở nên có tình cảm hơn là vì cháu."

 

Tiêu Bạch Hủy nhìn Thi Hảo, nghiêm túc nói: "Thi Hảo, cảm ơn cháu."

 

Thi Hảo bất ngờ, cô cảm thấy mình không xứng: "Dì à, dì nói quá rồi, thật ra cháu chẳng làm được gì cả."

 

Ở trong lòng cô, vốn dĩ Lương Tây Kinh đã tốt đẹp sẵn rồi.

 

Tiêu Bạch Hủy nói gọn: "Cháu không biết sức ảnh hưởng của cháu đối với nó lớn đến chừng nào đâu."

 

Thi Hảo ngạc nhiên, đột nhiên cô không biết phải nói gì.

 

Tiêu Bạch Hủy nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô: "Dì không có ý gì khác, chỉ muốn chân thành cảm ơn cháu thôi." Bà ấy ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Dì cũng muốn nhờ cháu thêm một chuyện nữa."

 

Sắc mặt Thi Hảo trở nên nghiêm túc: "Dì cứ nói đi ạ."

 

Tiêu Bạch Hủy: "Dì hy vọng hai đứa có thể yêu nhau mãi mãi."

 

Sợ Thi Hảo không hiểu, Tiêu Bạch Hủy bổ sung: "Trước khi hai đứa đến, nó đã gọi điện thoại cho dì và nói một câu."

 

eyJpdiI6IjN5UnpDWFFheEdaTFVDMVAyUlg0WVE9PSIsInZhbHVlIjoiU1BOQWJWT1VZTVg4b01LVzlqT3FEdzNYSzhmaWNycjg0RHk4alBIb0xCZnZNSE1JSlpZTThMN0hTbzZYM05pT2ZMRHNHTTZWeHZLTEFJWWFtSXpaSzljdzhVMUJXVHVHQlVMTm5MRytyZnZYY3dTem1FNlhwOTl4NGhvbU5yaTRDdXFjSENNUkRKblBVY0Z3OWNsb3ZBPT0iLCJtYWMiOiIwZGUyYWZkYWE4MGRiM2RmNTc1MTdjNTg3YWFmMmYyMmI3ZGUyNDZmZDQ1N2JlNmE1NmQ4ZDk5YzYwMmMyNGRkIn0=
eyJpdiI6ImNvR1NEYnJoUlhFNXJrSWIrT1J2XC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IktJdUk4MDZGRFUrNE1IVmFDbzNIa3BMc010dVdyeTM2c0RoQWpMektkeTFPZkdIekhPSUQrSjVZb0JjN1FLRk05VFExaVwvU0gwWWw4NXVxNGNaYTh6QT09IiwibWFjIjoiYTdlM2IwNzMxMzcxMDU5ZjdjMjlkY2I3ZGNiNWI1MzBkYjgyNjNiZjc4NWZkNzhkNGI2MTY3MmMxYTdiOGQyMSJ9

Tiêu Bạch Hủy nhìn cái người đang bước đến gần họ từ đằng xa: "Nó nói… Sau khi yêu cháu, nó muốn kết hôn rồi."

Ads
';
Advertisement