Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Lương Tây Kinh cúi đầu hôn lên trên trán cô một cái, nói thật nhỏ: "Ngủ ngon."

 

...

 

Có thể vì muốn đến chùa nên tám giờ sáng Thi Hảo đã tự nhiên tỉnh lại rồi.

 

Rõ ràng cô chỉ được ngủ có sáu tiếng mà cô vẫn cảm thấy tỉnh táo tràn đầy sức sống.

 

Sau khi ăn sáng xong hai người xuất phát đến chùa.

 

Ngôi chùa bọn họ sắp đến nằm ở một vùng ngoại ô khá là hẻo lánh.

 

Vẫn còn đang trong kỳ nghỉ năm mới nên số người trên đường khá là ít.

 

Khi đi được nửa đường Lương Tây Kinh thì Cận Thanh Trạc gọi điện tới hỏi xem hôm nay anh và Thi Hảo có ý định làm cái gì, Hứa Thực thấy chán quá nên muốn gọi mọi người đến tụ tập sớm một chút.

 

Người nhận điện thoại là Thi Hảo, cô im lặng một lát mới nói nhỏ: "Chúng tôi đang trên đường đi đến chùa."

 

Cận Thanh Trạc chưa kịp kinh ngạc thì Hứa Thực đã cướp lấy điện thoại tò mò hỏi: "Ngôi chùa nào thế? Là ngôi chùa mà mấy người ông Lương đi vào hôm mùng một đó à?"

 

Thi Hảo cười trả lời "đúng vậy".

 

Cô thuận miệng hỏi: "Sếp Tiểu Hứa có cảm thấy hứng thú không?"

 

Hứa Thực: "Có, hai người đợi một chút, tôi và Cận Thanh Trạc cũng tới."

 

Lương Tây Kinh đang lái xe trên đường cao tốc nghe thấy vậy thì lên tiếng: "Cậu đến chùa làm cái gì?"

 

Hứa Thực thật thà nói: "Tôi đi cầu xin Phật Tổ phù hộ cho tôi thuận lợi có một mối quan hệ yêu đương trong năm nay."

 

"..."

 

Sau khi cúp điện thoại không lâu Thi Hảo nhận được một tin nhắn của Ôn Ỷ: [Hôm nay cậu và tổng giám đốc Lương đi chùa à?]

 

Thi Hảo: [Sao cậu biết?]

 

Tốc độ lan truyền tin tức của Hứa Thực cũng nhanh thật đấy?

 

Ôn Ỷ: [Ban nãy Tần Lâm gọi điện cho tớ, hỏi tớ có muốn đi không?]

 

Thi Hảo kinh ngạc: [Bọn họ đã đến thành phố Giang rồi hả?]

 

Ôn Ỷ: [Đã xuống máy bay rồi.]

 

Thi Hảo nín cười: [Vậy các cậu đến đây cùng nhau à? Tớ nghe ông nội Lương nói đồ chay trong chùa khá ngon đấy, trưa nay chúng ta ăn chay ở đó được không?]

 

Ôn Ỷ: [Được, tớ đến đó ngay đây.]

 

Hai người quyết định xong, Thi Hảo suy nghĩ một chút thử hỏi Thẩm Âm.

 

Cô không biết Thẩm Âm có thích đến chùa hay không, cô cũng không biết ban ngày cô ấy có thời gian rảnh không nhưng nếu như tất cả mọi người đã đến thì không thể bỏ lại một mình cô ấy được.

 

Hỏi xong, Thẩm Âm không suy nghĩ quá nhiều nhanh chóng trả lời Thi Hảo: [Có chứ, có chứ, đúng lúc hôm nay tôi cũng rảnh!]

 

Thẩm Âm: [Nhiều năm tôi không đi bái phật rồi, tôi đến để làm quen với Phật Tổ một chút để ngài quen với sự có mặt của tôi rồi phù hộ cho tôi nhanh chóng theo đuổi được Thẩm Minh Yến.]

 

Thi Hảo buồn cười: [Vậy thì tôi chúc tâm nguyện của cô trở thành hiện thực trước nhé.]

 

Thẩm Âm: [Gửi địa chỉ qua cho tôi đi, bây giờ tôi qua ngay đây.]

 

Thi Hảo suy nghĩ một lát rồi hỏi Lương Tây Kinh: "Em có nên gọi điện cho mấy người Hứa Thực không nhỉ? Để bọn họ tiện thể qua đón Thẩm Âm?"

 

Lương Tây Kinh ngước mắt lên, sau khi im lặng vài giây mới nói: "Bảo Cận Thanh Trạc gọi điện thoại cho Thẩm Minh Yến hẹn anh ấy ra ngoài bàn chuyện làm ăn."

 

Thi Hảo: "Hả?"

 

Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn cô: "Em gọi điện cho Cận Thanh Trạc đi, anh sẽ nói chuyện."

 

"..." Thi Hảo chớp mắt vài cái, có lẽ cô biết Lương Tây Kinh muốn làm cái gì.  Cô nín cười bấm số điện thoại của Cận Thanh Trạc  để cho hai người trao đổi với nhau.

 

Mười mấy phút sau Thẩm Âm liên tục gửi hàng loạt dấu chấm than qua tin nhắn của Thi Hảo.

 

Thẩm Âm: [Thi Hảo! Cô có biết không, thế mà tôi lại nhận được tin nhắn của Thẩm Minh Yến này, anh ấy nói anh ấy cũng sẽ đến chùa, mà tổng giám đốc Cận lại nhờ anh ấy tiện đường qua đón tôi đi!]

 

Thẩm Âm: [Chắc chắn Phật Tổ đã cảm nhận được sự nhiệt tình và tấm lòng thành kính của tôi rồi.]

 

Thi Hảo nhìn tin nhắn mà cô ấy gửi đến rất muốn cười.

 

Cô không phá vỡ khát khao đẹp đẽ của Thẩm Âm mà lại đi nói cho cô ấy biết rằng không phải Phật Tổ nghe thấy tiếng lòng của cô ấy, do Lương Tây Kinh không muốn thêm hiểu lầm gì nên đã cố ý bảo Cận Thanh Trạc gọi điện cho Thẩm Minh Yến mời anh ta đến gặp mặt.

 

Tất nhiên nếu như Thẩm Minh Yến thật sự không có ý gì với Thẩm Âm về mặt này thì anh ta cũng không dễ bị "lừa" như vậy.

 

Thi Hảo vẫn luôn cảm thấy Thẩm Minh Yến thích Thẩm Âm, còn về lý do anh ta mãi không chịu đồng ý yêu đương với Thẩm Âm thì không rõ lắm.

 

Nghĩ tới đây Thi Hảo tò mò nhìn về phía người ngồi bên cạnh: "Lương Tây Kinh."

 

Lương Tây Kinh: "Em muốn nói gì?"

 

Thi Hảo: "Em cảm thấy giám đốc Thẩm rất thích Thẩm Âm nhưng vì sao anh ấy lại không đồng ý yêu đương với Thẩm Âm vậy nhỉ?"

 

"..."

 

Lương Tây Kinh cũng không ngờ Thi Hảo sẽ hỏi anh vấn đề này.

 

Anh suy nghĩ một lát sau đó nói thật: "Anh cũng không biết."

 

Anh và Thẩm Minh Yến không giao thiệp quá nhiều nên cũng không quá hiểu người này đến như vậy.

 

Thi Hảo: "... Nếu như là anh thì sao?"

 

Lương Tây Kinh nghe thấy vậy không chút do dự quyết đoán trả lời một câu: "Anh chỉ thích em."

 

Anh từ chối Thẩm Âm thì tất nhiên cô ấy, lý do cũng chỉ có một đó là anh chỉ thích Thi Hảo không hề có thêm một lý do nào khác.

 

eyJpdiI6InZBSkg2SE1TYnFZTXdTSGRpNjVNdHc9PSIsInZhbHVlIjoiRDJXcVd1dkYzNm0yRWpPZ2tKaWVkemNiZUtDMVNcL2R3QUJTbnZuc3luVWRBdU5kV3M1dzBCTFN3ZHpKUTNYTkdhWnlPZnVqcXUzR2lESUIreWlXc0JmSElyYkpiV2JYS3lub3FXSjNvbzVHZWpiQWhLdTdhMWN2bEhqYXZHRTZVc3d6OCtPUGVNT3p0NUQ1VVVOOElEN0lGWkhPRGxUSFdMTEc0eHlyQXFwZ2lpcjNKWk5vcTJ4RWwxZW9MQlpjYlwvdVBpbDQwSXUxRGFYdnpFTnZDT0orcjFiZVR1SFR5RCt6NzJpTDNpbXRYb3hDWmIxcHY5bmNwVFFkQllka2wwV1wvSGNJV0NhOUxQUXYySkNwQ0lGeHo3NTAra3NicU1EWkJ6SjhaQjhjNFl0MjdsaW82N3R1MFRiYjF2M0IzbkMiLCJtYWMiOiIwOTdkNGYyNDkyODMyZjcxMmVhNjEwOTJlYjYxOGY1YWFjNGFhNDBkMzE2MGFiZTI1MTNiZjE2MTE1MmRmM2Q1In0=
eyJpdiI6IlRqK1wvRHViSWVCSUlFcGFFVDlHS1p3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InBOMEtLUXhROXl1d0o2Y2ltTm4yRkhzNk1ESnhSdTFIMnNkV3BQZFwvRWRrNHhGSllFWFAraVZadzNxSWxUYjBvTEFiUlJGdnAwc250enhTN2ppZEdFdz09IiwibWFjIjoiNDY1MWJjYmFmOWQwOTU1MGNmMTY4NWNlMGQ2YmFlZGY0YTRlNzIzY2IwMzUzNGFlNWIxZjE0NjY0YTZkMDFkMCJ9

"Chỉ là nếu thôi mà." Thi Hảo nói.

Ads
';
Advertisement