Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Bữa tiệc gặp phải Tần Lâm lần đó cũng chẳng làm cuộc sống của Ôn Ỷ phát sinh nhiều thay đổi.

 

Thậm chí một gợn sóng lăn tăn cũng không có nốt.

 

Khi vừa đi làm vào ngày thứ hai, Lý Thụy Chi đã báo cho Ôn Ỷ biết rằng: Tần Lâm đã trở lại Bắc Kinh rồi. Nếu cô muốn nắm bắt cơ hội để phỏng vấn anh thì sẽ càng khó khăn hơn nữa.

 

May mà Ôn Ỷ đã giành được cơ hội phỏng vấn Triệu Chính Bình vào tháng đó nên cô mới có thể hoàn thành mục tiêu và nhiệm vụ của mình.

 

Sau khi hoàn thành buổi phỏng vấn Triệu Chính Bình, Ôn Ỷ đã được thư giãn một cách hiếm có khó tìm.

 

Tối hôm nay, cô bèn rủ Thi Hảo đi ăn cơm cùng nhau.

 

Hai người đã không gặp nhau suốt một khoảng thời gian nên họ dự định sẽ ăn một bữa thật ngon lành để trút hết bất mãn trong lòng.

 

“Cậu đã nộp bài phỏng vấn rồi à?” Thi Hảo vừa gặp mặt đã hỏi ngay tắp lự.

 

Ôn Ỷ liếc nhìn đối phương: “Cậu không thể đợi tớ ăn xong một miếng rồi mới hỏi về những chuyện mất hứng này à?”

 

Khóe môi của Thi Hảo cong lên: “Công việc là vấn đề làm cụt hứng từ khi nào thế hả?”

 

“Chính là bây giờ nè.” Ôn Ỷ thản nhiên trả lời. Gần đây cô phải tăng ca nhiều đến mức kiệt sức, khổ sở không tả nổi: “Gần đây tớ cảm thấy hơi chán ghét công việc này vì chẳng còn hứng thú nữa.”

 

Thi Hảo hơi sửng sốt và khá bất ngờ.

 

Bởi vì Thi Hảo biết rằng: Ôn Ỷ vẫn luôn ưa thích công việc này và cũng rất yêu ngành nghề này.

 

“Vì sao vậy?” Thi Hảo không kiềm chế được nên đã cất tiếng hỏi.

 

Ôn Ỷ uống một ngụm nước: “Có rất nhiều nguyên nhân.”

 

Thi Hảo gật đầu rồi đưa thực đơn cho cô: “Nếu cậu cảm thấy thật sự mệt mỏi thì hãy xin nghỉ phép năm để nghỉ ngơi đi, sau đó từ từ bình thường trở lại.”

 

Ôn Ỷ: “Hiện giờ tớ không thể nào nghỉ ngơi được.”

 

Thời gian vừa qua cô bận tới mức tối mặt tối mũi.

 

Thi Hảo thở dài: “Vậy khi nào có thể nghỉ ngơi thì cậu hãy nói cho tớ biết nhé. Tớ sẽ cùng cậu ra ngoài và đi chơi mấy ngày.”

 

Ôn Ỷ nói đồng ý.

 

Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm trong bầu không khí yên tĩnh, không hiểu sao chủ đề câu chuyện lại hướng về Tần Lâm.

 

Trong thời gian học đại học, Thi Hảo và Ôn Ỷ đã ở chung ký túc xá với nhau. Từ khi bắt đầu thân thiết với Ôn Ỷ từ học kỳ sau của năm nhất, Thi Hảo mới biết cô đã từng yêu đương trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Khi đó, vì bận học hành và đi làm thêm nên Thi Hảo cũng chẳng truy tìm nguồn cơn, không hề hỏi bạn trai cũ của cô là ai và vì sao hai người lại chia tay.

 

Sau này, khi càng ngày càng thân thuộc với Ôn Ỷ, Thi Hảo mới mơ hồ đoán ra một phần nguyên nhân.

 

Chỉ có điều, các chi tiết cụ thể vẫn chưa rõ ràng lắm.

 

Thi Hảo ngồi đối diện với Ôn Ỷ, nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi tò mò hỏi dò: “Sau khi cậu chạm mặt tổng giám đốc Tần trong bữa tiệc lần trước, hai người vẫn chưa gặp nhau thêm lần nào nữa hả?”

 

Ôn Ỷ: “Ừm.”

 

Cô chỉ cần liếc nhìn Thi Hảo một thoáng thì đã biết đối phương muốn nói gì: “Muốn hỏi gì thì cậu cứ hỏi thẳng đi.”

 

Thi Hảo mỉm cười: “Mặc dù cậu không bảo tớ hỏi thăm nhưng tớ đã nói gần nói xa với Lương Tây Kinh, sau đó đã biết một vài chuyện liên quan tới Tần Lâm rồi. Cậu có muốn biết không?”

 

Ôn Ỷ ngẩng đầu nhìn đối phương mà chẳng nói năng gì.

 

Thi Hảo lập tức hiểu ra. Nếu đã làm bạn tốt của nhau thì cũng chẳng cần giở trò thừa nước đục thả câu, đến nỗi phải nhất thiết làm khó dễ người bạn chí cốt của mình: “Hiện giờ Tần Lâm đang độc thân đấy.”

 

Ôn Ỷ sửng sốt trong vài giây, ánh mắt lấp lánh nhưng vẫn mạnh miệng: “Anh ta độc thân thì có liên quan gì tới tớ đâu chứ.”

 

Thi Hảo cũng không vạch trần cô mà chỉ kéo dài giọng nói của mình: “Đúng là không liên quan gì đến cậu cả. Tớ chỉ muốn nói với cậu một câu thế thôi.”

 

Ôn Ỷ liếc nhìn đối phương.

 

Thi Hảo nháy mắt với cô một cách tinh nghịch: “Bây giờ cậu cũng đang độc thân mà, cậu có muốn cân nhắc để quay lại với tình cũ hay không?”

 

“Không.” Ôn Ỷ từ chối mà chẳng hề nghĩ ngợi.

 

Thi Hảo lập tức khựng lại một chốc.

 

Ôn Ỷ khép mi mắt lại, ánh mắt m.ô.n.g lung rơi vào những người có đủ muôn hình vạn trạng đang lướt ngang ngoài cửa sổ, khẽ thì thầm: “Tớ không xứng.”

 

“...”

 

eyJpdiI6IlwveUpUcDAzZitrWXY5ZmE5YXpLWmNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitoWEpXZDJQbjFZQ21ubit1Z0NDRVBxcXBwemNMeGwxYmxmZmpjZ3FcL2ppRldHMFErQWtPc0hXYTl4eTRySnppOHhrWGY5UDY5XC9SNG1YMEFVT1NNYnFNMmNQZWkydDN4Y2ZheTJlNE84aGhyRXFsaU0xNEJENUx4Uk5lcjVaU3F1dnFIRDBOZHFJK0Q2N3hZamtaZXMyajNcL2pIQU5DbzhuUjFHbm5BREdLd2lGamVrXC8yc3F0Qjg5UDFvR05zR3hVdGIySHhkMGt0eXp6dExkdzMyd0xwTGNGVnhcL2FKd29PSjlhTDVWczF4R2JXeElCY1wvZk1BUlJlUjVPdjJKYzhLYmZKMWkrZjF1RzIzRVJDaWllVXZCMkMyajV1WjFkTVRcL01meVBJZzlIWklyT0t1NFI4SWt3NytlQUxHRFF5eEZ3WEpiUUJaOFdiekVXaWMwYzl1dmx2RjEzc0xCK3VJOExjOSt4N2loQU5ZYmxkOFlXZFdFV2dIeWMyS3QwMXdHNTBzK1NJd3VEakQwRWI2MVlqazhkVjF5enVVTFNIYmt6TVhUbzluWWpmZEl6VjVkRXFoNTk5RVNaY3B4R212IiwibWFjIjoiMTNhOGRkMmZiM2RmMWZiYjU2YTk4MDJjYTc0ODlhNDM3ZjExYThkYWQzZWVjNWFlNmU3MGFhMTFkNzg1YzYwZiJ9
eyJpdiI6IlpkanBvd2pCdTRqXC95RHE5UTNFMHF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNYcDBLQmFZa3RGb3NJTXNLMXNSRDFFcnBsa01BbW9wSFF6UnlkTUVXNlVWaURYSFlIY3VVdlBPcnFOOUFaY3BKdXNNYmtLMXJjb2JIbmJqSDVPREV3PT0iLCJtYWMiOiJmNWY5Mzc1MTg5M2VlNmI4YmI4OGUxZTUzZmJiYjUyYzIwOTVlYTM3ODJjYmE2MGE0Zjk2YTdiY2Q2N2Q3OGQ1In0=

Đối với Thi Hảo, Ôn Ỷ xứng đáng với hết thảy những thứ tốt đẹp trên thế giới này, và cũng xứng đôi vừa lứa với tất cả mọi người nữa.

Ads
';
Advertisement