Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Mẹ Ôn: "Con đã nhận lương tháng này chưa?"

 

Ôn Ỷ không trả lời.

 

Giọng điệu của mẹ Ôn nhẹ nhàng hơn một chút, bà ta thấp giọng nói: "Em trai con lên cấp hai rồi, phải tiêu tiền vào rất nhiều thứ. Thành tích của nó không tốt lắm, mẹ muốn cho nó đi học thêm một số khóa học bổ túc."

 

Vừa nghe thấy thế, Ôn Ỷ ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng lại không hề vui: "Mẹ à, thành tích của nó đã không tốt rồi, chẳng phải cho nó học sẽ lãng phí tiền sao?”

 

Mẹ Ôn không thể tin vào tai mình: "Con nói gì cơ?"

 

Ôn Ỷ lặp lại lời cô vừa nói: “Đây là câu nói mẹ đã nói với con hồi con đi học đấy. Mẹ nói con không thi được hạng nhất thì đừng đi học nữa đấy. Con trai mẹ không có thành tích tốt thì cũng đừng đi học nữa, ra ngoài kiếm tiền sớm cho mẹ không phải càng tốt hơn sao?"

 

Ôn Ỷ vừa nói xong, cô không cho mẹ cô cơ hội mắng mình mà tắt máy ngay lập tức.

 

Cuộc gọi vừa bị tắt, ngay lập tức bên kia đã gọi lại cho cô.

 

Ôn Ỷ mím chặt môi, cô đổi chế độ điện thoại sang im lặng với vẻ mặt ảm đạm rồi nhét nó vào túi. Sau khi nhét điện thoại vào túi, Ôn Ỷ vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Lâm không biết đã yên lặng trở lại từ lúc nào.

 

"..."

 

Hai người nhìn vào mắt nhau. Ôn Ỷ ngạc nhiên vài giây rồi xoay người định bỏ đi.

 

Cô không mong muốn Tần Lâm nhìn thấy cô trong tình trạng thảm hại như thế này.

 

Tần Lâm lanh tay lẹ mắt, anh nhanh chóng nắm lấy cánh tay của cô: "Ôn Ỷ."

 

"Anh làm gì đấy?" Ôn Ỷ dùng sức hất tay Tần Lâm ra, đã vậy còn giơ chân lên đạp thẳng vào anh.

 

Tần Lâm bị đau nhưng vẫn không buông tay.

 

Anh nhíu mày, nương theo ánh sáng chiều tà nhìn vào đôi mắt đỏ ửng của Ôn Ỷ, cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại. Anh giảm lực ở lòng bàn tay mình, không để bản thân mình làm cô đau: "Tôi muốn xin em giúp tôi một việc."

 

Ôn Ỷ cúi đầu xuống: "Anh nói đi."

 

Tần Lâm thấy cô như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, thỏa hiệp trước: "Mời tôi ăn một bữa cơm nhé?"

 

"?"

 

Ôn Ỷ không hiểu nên cô ngẩng đầu lên nói: "Cái gì cơ?"

 

Tần Lâm nhìn Ôn Ỷ với ánh mắt tự nhiên, anh nhắc lại: "Mời bạn trai cũ của em ăn một bữa cơm, thế nào?"

 

Ôn Ỷ nhìn vào đôi mắt thâm thúy cháy bỏng của anh, ánh mắt cô lóe lên: "... Đến cơm mà anh cũng không có tiền ăn nữa hả?"

 

"Đúng vậy." Tần Lâm cố ý cười với vẻ thoải mái: "Em có mời không đây?"

 

Ôn Ỷ im lặng một chút, cô nhìn về phía con đường đối diện: "Anh có muốn ăn bún ốc không?"

 

Tần Lâm tỏ vẻ ngơ ngác: "Cái gì?"

 

Ôn Ỷ chỉ sang phía bên kia: "Bên kia có một quán bún ốc. Anh ăn thì tôi mời, không ăn thì thôi."

 

Cô biết Tần Lâm ghét mấy món có mùi nặng. Anh không ăn bún ốc, cũng không ăn sầu riêng nhưng Ôn Ỷ thích cho nên cho dù Tần Lâm có ghét đến thế nào đi nữa thì anh cũng đều mua cho cô, cũng sẽ mua cho cô, đã vậy còn ăn đồ thừa mà cô không ăn hết.

 

Anh luôn nhường nhịn cô trong những chuyện này.

 

Tần Lâm biết Ôn Ỷ đang đuổi anh đi, anh nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của cô một lúc rồi nói với giọng trầm thấp: "Đi thôi."

 

Lúc này, ngược cảm thấy bất ngờ đổi lại là Ôn Ỷ: "Anh ăn bún ốc ấy hả?"

 

Biểu cảm trên mặt Tần Lâm trở nên thờ ơ: "Chỉ một tô bún ốc thôi mà, cũng có phải thuốc độc gì đâu, sao tôi lại không ăn chứ?"

 

"..."

 

Hai người băng qua đường, đến trước quán bún ốc.

 

Quán bún ốc mở gần trường học, có khá đông người.

 

Ôn Ỷ và Tần Lâm sắp hàng một lúc mới chờ đến lượt.

 

Trong lúc xếp hàng, Ôn Ỷ đã điều chỉnh lại tâm trạng đang cực tệ của mình trở nên khá hơn.

 

Tần Lâm không hỏi cô, cô cũng không có ý định nói với anh.

 

Sau khi đặt món, hai người tìm chỗ ngồi xuống.

 

Tần Lâm lấy một tờ khăn giấy và lau sạch mặt bàn, sau đó anh lại đổ nước vào ly cho Ôn Ỷ.

 

Ôn Ỷ nhận lấy ly nước: "Cảm ơn anh."

 

Tần Lâm không đáp lại.

 

Hai người ngồi đối diện nhau, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy đối phương.

 

eyJpdiI6IjYrdzBxdE5hZXZadTdLcTVHRmlvTUE9PSIsInZhbHVlIjoiRjI2ZVdkSXkyczRQcXpFekJiV2RcL2pjY2tmUDNhd1Q0UVQ1UHNVYVwvMkR4eU1oeHFjSTF0eTRDTlhsYmRkSGRhRU96cXVTKzNwUlwvSWdyblFrQjNoZkJHREFXSTRkTDM3aW1XbXpwQ0c0WmZiOG5uRjNoTTA5WFJBdWR6WEpFV1R3R04rTUxsNVwvMGZNSDUxa0g4ZVdqeWVIRWIwZUs2QjBHZ1V2ZHpzeFo0Tm1yNVZcL3BqMkpIMXo1TWk5S09sXC91aENRY3ErcXI1cjBQdjVKUW9IOXI5dThMdjNKS1lMUkx0UEVGK1RRVTJpcVBMZWQrY0JqTlEzYkVmRzBwV1kwMXR5K0lBVit0ak1odmEwZ1NLR2NFR1BRNWthRjlYTjFoeHlFOXZFOEtCM0IrUGFBc3NNOE5kbDE1S1FqMEJwVW4iLCJtYWMiOiI0NzJmMzY4ZDkwMWVhOTVjYTcyNjY3NzMwNDkxMGYyMzg0NTQ1ZTliYWQ4OTg3NWY5ODk2YjM1YTg2YzEyNjA0In0=
eyJpdiI6IjdYXC9zTXpVZSs3Wm41N2JwcVdLZkZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlEdzRSdHUzVGhDaU1pcHdvMWdFR0xtRFwvdDNuRmRmR1pVRnBCVG1SVUE1QUZLS0hnTnVaR3l6RHRVOHc0Qm4zMnoyU2wwcDdVOUJHQ1NaTnhocFgzZz09IiwibWFjIjoiYjA2YjQ3YjE2ZjUwNDEwZjY4MjZlZmJjNjQ2NThkYTAzNWI2YTkxMzY0NGJhNDA0ZmRlMzYzYjBhZTVmODUzYSJ9

Chẳng lâu sau, bún ốc mà hai người đã gọi được bưng lên.

Ads
';
Advertisement