Đi được khoảng 20 phút, hai người đi tới cửa khu chung cư quen thuộc.
Hai người dừng lại, Ôn Ỷ đã uống gần hết cốc trà sữa.
"Tôi đến nơi rồi." Ôn Ỷ nói.
Tần Lâm cụp mắt xuống: “Tôi có nên nói với em câu ‘Đi nghỉ sớm một chút’ không?"
Ôn Ỷ hỏi: "Anh muốn nói à?"
Tần Lâm nhìn cô đăm đăm bằng ánh mắt sáng rực. Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, anh tiến lên một bước, giơ tay vén những sợi tóc mềm mại vương trên gò má cô, đổi giọng trầm thấp: "Ôn Ỷ à."
Tần Lâm nhìn vào mắt cô: “Chắc em cũng cảm nhận được, tôi đang theo đuổi em."
Tần Lâm thể hiện rất rõ ràng, mỗi lần thấy cô sẽ tặng hoa, tặng quà.
Thậm chí dưới tiền đề Ôn Ỷ không quan tâm đến hành trình của mình, Tần Lâm vẫn luôn báo lại cho cô biết mọi chuyện dù là lớn hay nhỏ.
Họ đều là người trưởng thành chín chắn, hiển nhiên sẽ biết hành động như vậy là có ý gì.
Ôn Ỷ mím môi, thành thật trả lời: “Tôi biết."
Tần Lâm hắng giọng: “Vậy thì tốt."
Nghe giọng nói trầm thấp của anh, Ôn Ỷ nhắm mắt lại, dốc hết dũng khí mở lời: “Tần Lâm, tôi có chuyện này muốn nói với anh."
Tần Lâm cảm thấy tim mình căng lên, hỏi cô: “Nhất định phải nói vào tối nay sao?"
Ôn Ỷ đáp: "Em muốn nói vào tối nay."
Đôi con ngươi của Tần Lâm thoáng co lại, hầu kết khẽ lăn: “Được."
Anh không từ chối.
Trong giây phút im lặng, Ôn Ỷ cũng cảm thấy có phần không biết nên nói ra miệng thế nào.
Chờ một hồi lâu, cô thành khẩn nói: “Tôi theo chủ nghĩa không kết hôn."
Vừa hay có tiếng còi xe vang lên, Tần Lâm không nghe rõ: "Em nói gì cơ?"
Ôn Ỷ nhìn thẳng vào mắt anh, nhắc lại từng câu từng chữ: “Tôi nói, tôi theo chủ nghĩa không kết hôn."
Lần này Tần Lâm đã nghe rõ ràng.
Tần Lâm sửng sốt vài giây, đến khi hoàn hồn thì ánh mắt anh đã khóa chặt lấy cô: “Thì ra đây chính là nguyên nhân gần đây em thoắt xa thoắt gần với tôi?"
Ôn Ỷ im lặng, muốn nói mình đâu có thoắt xa thoắt gần với anh, nhưng nghĩ kĩ lại một lượt thì hình như mình thật sự có hành vi khác thường này thì phải.
Môi cô khẽ giật giật, không nói thêm lời nào.
Tần Lâm nhìn Ôn Ỷ đăm đăm rồi khẽ khàng hỏi: “Đây chính là chuyện em muốn nói với tôi sao?"
Ôn Ỷ gật đầu: “Anh có chuyện gì muốn nói à?"
Tần Lâm im lặng vài giây rồi đột ngột cúi xuống, đôi mắt sáng rực nhìn cô đăm đăm: “Tôi muốn nói, vậy em có muốn hẹn hò yêu đương với tôi cả đời không?"
Ôn Ỷ ngước mắt nhìn lên: "Sao cơ?"
Phản ứng của Tần Lâm nằm ngoài dự liệu của Ôn Ỷ.
Tần Lâm lại gần cô một bước: “Nếu em không nghe rõ thì tôi sẽ lặp lại một lần nữa."
Tần Lâm đưa tay lên nâng mặt Ôn Ỷ, nói rành rọt từng câu từng chữ: “Vậy em có muốn hẹn hò yêu đương với tôi cả đời không chia tay không?"
Hỏi xong, Tần Lâm kiên nhẫn chờ đợi cô trả lời.
Chờ một lúc lâu, Ôn Ỷ mới mở miệng: “Quyết tâm không kết hôn của tôi thật sự sẽ không lung lay…"
Câu tiếp theo của Ôn Ỷ còn chưa nói ra miệng thì Tần Lâm đã đột ngột đánh mất lòng kiên nhẫn. Anh thuận đà cúi xuống nâng mặt cô, cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Ôn Ỷ cảm thấy khóe môi nhói đau, hé miệng ra theo bản năng.
Tần Lâm mút lấy đôi môi cô, dây dưa với cô.
Hai người đều đã uống rượu ở hội sở.
Họ nếm được mùi rượu trong veo trong miệng đối phương.
Đã quá lâu rồi không hôn ai nên động tác cũng cồng kềnh trắc trở, khi Ôn Ỷ đáp lại Tần Lâm còn sơ ý cắn vào đầu lưỡi anh.
Tần Lâm còn nhớ lúc này hai người họ đang đứng trước cửa khu chung cư, nên anh cố kiềm chế không tiếp tục thăm dò sâu hơn.
Hai người hôn nhau triền miên một hồi, Tần Lâm thả cô ra, rồi lại ôm chặt cô vào trong lồng ngực.
Anh nghe tiếng hít thở của Ôn Ỷ mà tim đập thình thình.
Chờ cô lấy lại sức, Tần Lâm mới buông cô ra.
Tần Lâm cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm đôi môi cô đã trở nên hồng hào mê người, cất giọng khàn khàn: “Ôn Ỷ, anh nghĩ là anh đã thể hiện rất rõ ràng rồi."
Ôn Ỷ vẫn còn hơi hơi do dự: “Nhưng mà họ…"
"Em nói “họ” là chỉ ba mẹ của anh à?" Tần Lâm hỏi.
Ôn Ỷ: "... Vâng."
Tần Lâm giơ tay lên, nhẹ nhàng day day khóe mắt đã ửng đỏ của cô, cất giọng trầm thấp: “Em không cần phải lo lắng về họ, anh sẽ xử lý ổn thỏa."
Ôn Ỷ ngước mắt, cảm nhận được hơi thở của Tần Lâm phả lên gương mặt mình, còn muốn nói câu gì đó.
Cô còn chưa kịp nghĩ kỹ, Tần Lâm đã chạm trán mình lên trán cô, ghé vào tai cô rồi buông giọng trầm thấp: “Chỉ cần em bằng lòng, chúng ta có thể hẹn hò với nhau vài chục năm nữa cũng được."
Ôn Ỷ không muốn kết hôn, vậy thì hai người họ sẽ hẹn hò mãi mãi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất